Troll, Glitch và Lolita: Hành Trình Không Bao Giờ Ngủ

Ngọn Đồi Đỏ Chót

Hôm nay, lại như mọi khi, tôi tăng ca.

Phòng thí nghiệm vắng tanh, chỉ còn tiếng ù ù đều đều của dàn máy lạnh và ánh đèn huỳnh quang hắt xuống như thể tôi đang ở trong bụng một con quái vật khổng lồ bằng thép.

Cỗ máy mô phỏng ý thức — sản phẩm tinh hoa của Viện Nghiên cứu X, đứa con tinh thần tôi đã mất gần ba năm để phát triển — đang nằm đó, sáng rực giữa căn phòng. Nó là tập hợp của hàng triệu dòng mã, hàng ngàn con chip thần kinh nhân tạo và một đống hy vọng bị caffeine nuốt chửng.

Tôi chạm tay vào bảng điều khiển, mắt trĩu nặng vì thiếu ngủ. Tôi đã một ngày rưỡi chưa chợp mắt, chỉ nhờ đến cà phê và sự oán hận với viện nghiên cứu đối thủ Y để tiếp tục thở.

“Chỉ cần hoàn thành bản thử nghiệm này thôi,” tôi tự nhủ, “là có thể xin nghỉ phép, đi du lịch, ngắm trai đẹp, ăn đồ nướng, và ngủ ba ngày liền. Quá đủ cho một thiên tài mệt mỏi.”

Chỉ cần thêm một bước kiểm tra cuối cùng là cỗ máy sẵn sàng công khai. Tôi tự nhủ mình chỉ cần chịu đựng thêm mười phút nữa. Nhưng số phận — hoặc trò đùa của định mệnh — luôn thích chen ngang đúng lúc ta tưởng mình sắp thành công.

Tôi vừa với tay bật công tắc khởi động, một ánh sáng trắng lóe lên. Tiếng điện rít như sấm sét va vào không gian kín. Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.

…Tối đen. Không một âm thanh.

Cảm giác đầu tiên khi tôi mở mắt không phải là đau, mà là lạnh. Một cơn gió mang theo mùi sắt gỉ quét qua da tôi. Tôi rùng mình, ngẩng đầu lên, và…

“Ơ…? Gì đây?”

Tôi đang ngồi giữa một bãi đất đỏ như máu. Xa xa là những thân cây đen sì, khô quắt như xương người. Trên đầu, bầu trời phủ mây xám đặc quánh, không có lấy một vì sao.

Tôi cúi xuống nhìn chính mình — và suýt thì hét lên:

“Cái… cái gì đây? Váy lolita?!”

Một chiếc đầm bồng trắng hồng với tầng tầng ren, nơ con, và đôi giày da đen bóng loáng. Tay tôi — bé xíu, da trắng nõn. Cổ tay còn đeo một chiếc vòng bạc nhỏ, khắc dòng chữ:

S.N.P.C - 027

Tôi trừng mắt. Bộ não của một nhà khoa học lập tức bật lên như CPU bị ép xung: ký hiệu đó — tôi biết! Nó là mã định danh nhân vật phụ trong hệ thống mô phỏng trò chơi mà chính tôi từng phát triển.

“Không thể nào…”

Tôi lẩm bẩm, run tay chạm lên vòng cổ. Dưới lớp da cổ, tôi cảm nhận được một dao động điện tử rất mảnh, như thể có một dòng mã chạy song song với mạch thần kinh của tôi.

Một cơn choáng ập đến. Tôi khụy xuống, đầu óc lộn nhào.

“Không lẽ… mình… xuyên vào phó bản thử nghiệm?”

Nếu đúng vậy… tôi đang ở trong một trong những bản đồ đầu tiên của trò chơi kinh dị “ECHO: The Red Hill” — nơi người chơi khởi đầu, còn các nhân vật phụ… đều chết trong vòng 10 phút đầu tiên.

“Không, không, không thể nào! Tôi thiết kế bản đồ này mà! Tôi nhớ rõ từng dòng code!”

Tôi đưa mắt quét xung quanh. Đúng rồi, phía Bắc là đồi, phía Nam là rừng đen, và phía Đông — phải có con đường nhỏ dẫn đến nhà thờ bỏ hoang, nơi nhân vật chính sẽ kích hoạt nhiệm vụ đầu tiên.

Còn tôi — 027 — là “cô bé lạc đường”, một NPC được tạo ra để chết thảm trong màn mở đầu, kích hoạt nỗi sợ và lòng trắc ẩn của người chơi.

“Chết trong vòng 5 phút kể từ khi nhóm nhân vật chính xuất hiện…” tôi nhớ lại dòng ghi chú từng viết, “…nếu không, hệ thống sẽ cưỡng ép kết thúc sinh mệnh NPC để tránh lỗi cảm xúc.”

Tôi tự nở nụ cười khô khốc.

“Haha… chính tôi… là người lập trình ra số phận của mình.”

Một tiếng sột soạt vang lên.

Tôi ngẩng đầu, trái tim nện thình thịch. Từ xa, ba bóng người đang tiến lại: một chàng trai tóc bạc mặc áo khoác đen dài, một cô gái gầy, ôm cuốn nhật ký rách nát, và một người đàn ông trung niên vai vác rìu.

Họ chính là nhóm nhân vật chính.

“Không ổn rồi…”

Theo kịch bản, họ sẽ đi đến chỗ tôi, bắt gặp tôi bị thương, rồi sau đó — con quái vật đầu tiên xuất hiện, xé toạc tôi ngay trước mặt họ để kích hoạt chuỗi “sợ hãi đầu game”.

Nếu tôi không làm gì, chỉ lát nữa thôi… tôi sẽ chết.

Tôi phải nghĩ. Phải hack lại chính trò chơi của mình.

Trí não tôi như bốc khói. Mọi dòng lệnh, mọi đoạn script, mọi cơ chế xác suất mà tôi từng lập trình đều lần lượt hiện ra trong đầu như ma trận.

Nếu trigger ‘Sacrifice Scene’ chưa kích hoạt, tôi có thể phá vòng logic bằng cách thay đổi hành vi NPC...

Hoặc, tôi cần tạo ra một lỗi “xung đột điều kiện” để engine không xác định được chuỗi hành động.

Tôi hít sâu. Lý thuyết thì hay, nhưng thử làm điều đó khi đang mặc váy lolita và tim đập thình thịch thì… không đơn giản chút nào.

Tôi đứng dậy, phủi đất trên váy, cố lấy vẻ bình tĩnh. Ba người kia đã đến gần. Ánh mắt họ dừng lại trên tôi — y như trong đoạn cutscene tôi viết: 3 giây dừng khung hình, camera thu cận cảnh gương mặt tôi, nhạc nền lắng xuống.

“Cô bé, em ổn chứ?” — nam chính lên tiếng, giọng trầm, ấm.

Tôi nuốt nước bọt, ép ra nụ cười méo mó.

“À… em… chỉ bị… lạc thôi.”

Script chuẩn bị kích hoạt. Tôi cảm nhận được — nhịp tim tăng, luồng khí lạnh dưới da rung lên, như thể engine đang chờ tín hiệu hoảng sợ để khởi động phân cảnh “quái vật tấn công”.

“Không được… mình phải phá nó.”

Tôi nói nhanh, cắt ngang lời thoại của anh ta:

“Khoan! Anh đừng lại gần! Ở đây… có thứ gì đó không đúng. Tôi… tôi có thể chứng minh.”

Câu này không nằm trong kịch bản. Tôi biết rõ. Vì chính tôi là người viết đoạn hội thoại này, và không hề lập trình lựa chọn nào như thế.

Khoảnh khắc ấy, không khí ngưng lại một giây.

Engine lỗi. Tôi cảm nhận rõ luồng dao động dưới da thay đổi — đoạn mã “NPC hoảng loạn” bị tạm dừng.

Nam chính cau mày.

“Cô nói sao cơ?”

“Nghe này.” — Tôi nói nhanh, gần như thì thầm. “Nếu anh còn tiến thêm ba bước nữa, sẽ có… thứ gì đó xuất hiện từ phía sau tôi. Một sinh vật… không nên tồn tại.”

Lời tôi như một biến số mới ném vào hệ thống. Engine bối rối — nó không biết phải kích hoạt đoạn quái vật xuất hiện ở đâu nữa, vì hành vi của tôi không còn khớp với script gốc.

Tôi tranh thủ thời gian đó, bước lùi về phía sau.

Trên mặt đất, cỏ đỏ bắt đầu run rẩy — trigger đang cố gắng khởi động lại. Một bóng đen từ từ trồi lên: một sinh vật hình người, mắt rỗng, miệng ngoác đến mang tai.

Chính là quái vật đầu tiên của trò chơi.

Nhưng vì script bị chậm, thay vì nhảy xổ vào tôi, nó quay ngoắt sang một hướng khác — phía sau nhóm nhân vật chính.

“Chạy!” — Tôi hét, không cần diễn.

Cả nhóm kinh hãi, vội vàng rút vũ khí. Nam chính hét lên: “Bảo vệ cô bé!”

Họ quay lại đối đầu quái vật, còn tôi — tôi bỏ chạy.

Tôi lao xuống sườn đồi, váy vướng vào cành cây, gió rít bên tai. Phía sau, tiếng kim loại va vào nhau chan chát, tiếng gầm và tiếng hét xen lẫn — một bản nhạc hỗn loạn của máu và dữ liệu.

Mọi thứ rung chuyển. Cảm giác như thế giới đang muốn kéo tôi trở lại vào vai diễn của mình, ép tôi chết đúng kịch bản.

Nhưng tôi không để nó làm thế.

“Xin lỗi nhé, engine thân yêu,” tôi thở hổn hển, “nhưng lần này, nhà phát triển không chịu ngoan ngoãn chết đâu.”

Tôi dừng lại ở mép đồi. Xa xa, bên dưới là một tòa nhà cổ đổ nát — căn nhà thờ bỏ hoang trong màn đầu. Theo thiết kế ban đầu, người chơi chỉ được vào đây sau khi tôi chết. Nghĩa là nếu tôi đến trước… tôi có thể phá toàn bộ mạch sự kiện.

Một cơn gió lạnh thốc qua. Tôi kéo váy, chạy tiếp. Dưới chân, mặt đất chuyển sang màu xám tro. Những ký tự mờ ảo bắt đầu hiện ra trong không khí — những dòng code!

ERROR: Unexpected Behavior Detected

Script Branch Lost. Reinitializing…

Tôi cười khẩy.

“Tốt. Cứ lỗi đi. Càng nhiều càng tốt.”

Tôi bước vào nhà thờ. Không gian tĩnh lặng đến rợn người. Ánh sáng mờ từ cửa sổ hắt lên những tượng thiên thần vỡ nát. Tôi dựa lưng vào tường, thở dốc.

Rồi, từ từ, trong đầu vang lên giọng nói không thuộc về tôi.

[HỆ THỐNG: Người chơi ngoài kịch bản đã được phát hiện.]

[Đang xác minh dữ liệu nhận thức...]

“Khoan... cái gì?”

[Xác nhận: Bản thể ý thức khoa học gia - Mã định danh: X_Alpha. Trạng thái: bị kẹt trong vùng thử nghiệm.]

[Lưu ý: Rời khỏi vùng thử nghiệm = chấm dứt tồn tại.]

Tôi đứng sững.

Tức là… nếu tôi chết trong game này — ý thức thật của tôi cũng sẽ biến mất.

Không chỉ là một trò đùa. Không còn “phó bản thử nghiệm”.

Tôi đang thật sự bị nhốt trong chính trò chơi của mình.

Một tiếng sấm nổ trên trời, chiếu rọi bức tượng thiên thần gãy cánh. Trong ánh chớp, khuôn mặt nó méo mó, nứt toác, hé ra những mảng thịt người bên trong.

Tôi siết nắm tay.

“Được rồi. Trò chơi này… là của tôi.”

“Nếu kịch bản muốn tôi chết — tôi sẽ viết lại nó.”

Ánh mắt tôi phản chiếu ánh sét — đầy thách thức.

Ở đâu đó trong bóng tối, hệ thống vẫn đang cố gắng “sửa lỗi”.

Nhưng quá muộn rồi. Tôi đã trở thành con virus trong chính trò chơi của mình.

 “Nếu đã xuyên vào phó bản kinh dị,” tôi khẽ mỉm cười, “vậy thì… để xem ai sẽ là người gào thét trước.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận