Đệ Nhất Danh Sách

Chương 596: Người Mất Tích

Một đám người đứng vây ở hai bên đường, thậm chí còn cố ý giơ biểu ngữ thật cao để người khác dễ nhìn thấy. Vốn La Lam tưởng đối phương nhắm vào mình nên chẳng để trong lòng. Thế mà những người này lại dám nhắm vào Khánh Chẩn. Điều này khiến trong lòng La Lam rất không thoải mái.
- Lái xe đi, không cần ngừng…
La Lam cười lạnh:
- Đây nhất định là người được Vương thị an bài để đổ thêm dầu vào lửa. Bằng không sao đối phương biết hôm nay chúng ta tới. Tạp chí hi vọng cũng không nói rõ thời gian và lộ tuyến của chuyến đi này.
Kỳ thật mọi người biết rõ là Vương thị đứng sau lưng đổ thêm dầu vào lửa.
Chu Kỳ nghĩ vấn đề này nên được giải quyết ngay. Nếu để cả đám người đột nhiên xông lên đánh La Lam thì tội hắn quá.
Đám La Lam cũng không thể nổ súng trong hàng rào Vương thị.
Nếu nổ súng, Vương thị liền có lý do giam lỏng La Lam.
Bất quá Chu Kỳ phát hiện La Lam vẫn ngồi trên xe, trông chẳng hoảng hốt tì nào.
Đoàn xe chậm rãi tiến lên, họ cách khách sạn còn tầm 2,2 ki lô mét nữa.
Khách sạn họ thuê ở ngay trung tâm hàng rào, cũng xem như là khách sạn sang trọng nhất nơi này.
Những quân nhân của Khánh thị phụ trách bảo hộ La Lam lập tức khẩn trương, sợ trong đám người có kẻ nổ súng.
Ánh mắt những quân nhân này như chim ưng sắc bén. Khi ánh mắt họ đảo qua đám người, vài người bị dọa sợ phải lùi về sau.
Người Khánh Chẩn an bài cho La Lam đều là thành viên tinh nhuệ trong quân đội. Lúc Khánh Chẩn tự an bài bảo vệ cho mình cũng không tới mức dùng tới những vương bài này.
Trong lúc đoàn xe đang chạy, đám người đông đúc cầm biểu ngữ hai bên đường liền đi theo, một đường đi thẳng tới khách sạn đám La Lam ở.
- Đám người đó sẽ không theo chúng ta vào khách sạn luôn chứ.
Chu Kỳ cau mày.
Bất quá Chu Kỳ đã đoán sai. Khi đoàn xe tiến vào khách sạn thì đám người nọ lẳng lặng ngồi bên ngoài. Trong tay giơ biểu ngữ, nội dung gì cũng có.
Có mắng Khánh Chẩn, có kêu gọi Khánh thị buông tha vũ khí hạt nhân, có kêu La Lam rời khỏi Trung Nguyên.
Trong đó có mấy người không cầm biểu ngữ mà im lặng theo dõi kỳ biến. Hướng đi của những người khác đều do những người này bày mưu tính kế.
La Lam đi vào căn phòng đã đặt trước.
Trước đó đã được quân nhân Khánh thị kiểm tra chặt chẽ.
Những thứ cần phải chú ý là máy nghe trộm, thiết bị giám sát, thậm chí còn phải kiểm tra tường phòng và trong các góc khuất.
Quá trình kiểm tra mất 15 phút, những quân nhân này làm việc cực kỳ nghiêm cẩn. La Lam cũng không hối họ, chỉ lẳng lặng đứng ngoài cửa chờ.
Bên cạnh hắn có năm quân nhân luôn đi theo bảo vệ.
Tuy ngoài miệng La Lam nói không sợ gì nhưng vẫn luôn có tật xấu cẩn thận trong mọi chuyện…
Sau khi vào phòng, La Lam nói với một quân nhân sau lưng:
- Kêu khách sạn chuẩn bị bữa tối đi, phải xa hoa vào, làm đồ đắt tiền nhất cho ta. Khánh thị chúng ta không thiếu tiền.
Chu Kỳ có chút sửng sốt:
- Bây giờ mới giữa trưa, sao lại kêu họ làm cơm tối?
La Lam đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo bức rèm ra thành một khe hở, cười nói:
- Chuẩn bị cho họ, họ nhất định ngồi tới tối. Nói không chừng sẽ ngồi tận vài ngày, cứ để họ đói sao được?
Quả nhiên đúng như La Lam dự liệu. Đám người dưới lầu quyết tâm muốn bức La Lam ra giằng co với họ nên ngồi mãi một chỗ không nhúc nhích.
Tới sáu giờ tối, La Lam đi cùng nhân viên, người đang đẩy xe đồ ăn ra ngoài khách sạn, trên mấy xe đẩy chưa đầy đồ ăn.
Trong đám đông, có người mở miệng thị uy:
- Đường tưởng có thể dùng đồ ăn đuổi chúng ta đi. Chúng ta…
La Lam cười tủm tỉm:
- Các người suy nghĩ nhiều rồi. Ai muốn tặng đồ ăn cho các người chứ. Đây là đồ ăn của ta.
Nói xong, lập tức có hai quân nhân Khánh thị chuyển ghế qua cho La Lam ngồi.
La Lam ngồi trước cửa khách sạn bắt đầu ăn, ăn tới miệng đầy dầu mỡ.
Lúc ăn, La Lam còn nghe được âm thanh nuốt nước miếng của đám người ngồi trước mặt. Chung quy họ làm trò từ sáng tới giờ nhất định chưa ăn gì.
Biểu tình cần phải nghiêm túc mới được, sao có thể vừa biểu tình vừa ăn chứ!
La Lam không coi ai ra gì ngồi đó ăn khí thế.
Câu hắn nói với Chu Kỳ lúc trưa chỉ mới có vế đầu. Đám người này dám mắng Khánh Chẩn, chỉ chịu đói thôi đã là gì, còn phải chịu tức chịu khổ nữa!
Ăn xong, La Lam ợ một cái thật to:
- Ta ăn không hết, đồ còn thừa hơn phân nửa. Hay các người lấy ăn đi, ta thấy các người cũng đói rồi.
Nói xong, La Lam đẩy nửa xe cơm thừa canh cặn tới trước mặt đám người rồi cười ha hả về khách sạn.
Hắn không chỉ ăn trước mặt đám người này còn phải chừa lại cho họ ăn nữa.
Đám người biểu tình nhìn bóng lưng La Lam.
Trong lòng hận tới cắn răng, thế nhưng họ không thể động thủ. Nếu họ động thủ trước thì người đuối lý là họ!
...
Trong lúc đám người biểu tình ngồi bên ngoài khách sạn thì có người tới phòng trật tư báo án.
Nhân viên công tác của phòng trật tự rất không thoải mái.
Họ vì chuyện của La Lam mà phải điều động phần lớn cảnh lực ra ngoài, bận tới sứt đầu mẻ trán.
Vậy mà bây giờ còn có người tới báo án.
Mấy năm nay trí thông minh nhân tạo hoạt động rất tốt.
Đa phần họ đều dựa vào trí thông minh nhân tạo để phá án. Những chuyện mà cư dân chủ động tới báo chỉ là mấy chuyện vặt mà thôi.
Bất quá Vương thị yêu cầu tỷ lệ phá án của họ là 100% nên chỉ cần có người báo án họ phải lập tức giải quyết.
Nhân viên trật tự hỏi:
- Tại sao báo án?
- Trong xưởng may của chúng ta có mấy công nhân mất tích, gọi họ cũng không được mà tới nhà tìm họ cũng không thấy, cứ như bốc hơi vậy!
Một người trung niên nói:
- Đấy đều là công nhân của xưởng chúng ta, không thể để mất tích oan uổng như vậy được?
Nhân viên công tác nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Còn có vụ án mất tích thế này nữa? Vì sao trí thông minh nhân tạo không báo cho họ?
- Hay là gián điện…
Một nhân viên khác nói:
- Lúc trước từng có tình huống như vậy rồi.
Bỗng nhiên có vài người mất tích, kỳ thật đều là chạy khỏi hàng rào.
- Không đúng, gián điệp đâu rảnh tới mức tới làm công nhân ở nhà xưởng. Ở đó cũng đâu có bí mật gì…
Nhân viên thụ án bất đắc dĩ nói tiếp:
- Trước các ngươi báo án cho chúng ta.
Một lát ta sẽ đi với người tới nhà họ kiểm tra xem sao.
Phải nhìn tình huống ở nhà họ thế nào, có dấu vết đánh nhau không.
Chẳng biết trí thông minh nhân tạo bị sao nữa. Lần trước còn một bản án chó mèo mất tích vẫn chưa phá xong.
Ông chủ xưởng may cười nói:
- Việc này của ta nghiêm trọng hơn so với chó mèo nhiều lắm.
Nhân viên liếc ông chủ:
- Ở chỗ của chúng ta, không có ai quan trọng hơn ai cả.
Nếu có án chúng ta sẽ phá. Được rồi, nhà những người đó ở đâu?
Ông chủ xưởng may vội nói:
- Ngươi có xem tin tức về cây trường xuân không.
Nhà họ ở chỗ bụi trường xuân kia đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận