Đệ Nhất Danh Sách

Chương 605: Tuyệt Cảnh

Trong Lạc thành, phóng viên của tạp chí hi vọng ngồi một góc trong cao ốc chờ điện thoại. Lúc này, một phóng viên trong tòa soạn của họ đã đi theo La Lam tới hàng rào 61.
Trùng hợp là vị phóng viên may mắn còn sống này đã dùng điện thoại vệ tinh truyền tin cho tòa soạn của họ.
Nhưng dường như vì chạy thoát thân mà vị phóng viên đã cúp ngang điện thoại. Tất cả mọi người trong tòa soạn đều không nói gì. Nhân loại vừa đối mặt với sự xâm lăng của vật thí nghiệm, bây lại phải đối mặt với sự tấn công từ thực vật.
Tổng biên Giang Tự từng cảm tháng, từ năm trước tới nay, tin xấu lần lượt nối gót tới.
Lúc này, Giang Tự chợt thấy phần quảng cáo chói mắt ở trang thứ năm của tạp chí hi vọng.
“Đúng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi.”
Lúc trước Giang Tự từng cân nhắc rất nhiều lần, rốt cục số 61 này có ý nghĩa gì? Khi ấy dù hắn đáp ứng Nhâm Tiểu Túc sẽ đăng nhưng kỳ thật Giang Tự hi vọng tạp chí của hắn là một tờ báo thuần túy thay vì dụng cụ truyền tin cho người khác.
Thế nhưng Giang Tự lại quá thích câu nói này, vì thế mới đồng ý với Nhâm Tiểu Túc.
Hiện tại tâm tình khi nhìn số 61 này của Giang Tự không còn giống trước nữa. Chẳng lẽ số 61 này là ám chỉ việc hàng rào 61 sẽ gặp tai nạn? Làm sao thiếu niên này biết trước được?
Thường xuân là thiếu niên gieo xuống sao?
Giang Tự cảm thấy không phải không có khả năng. Con số 61 này rất dễ khiến hắn liên tưởng tới những chuyện này. Nhưng dù thế nào đi nữa Giang Tự cũng không hiểu là rốt cục chuyện gì đang xảy ra…
Đối với Giang Tự mà nói, đột nhiên thiếu niên trở nên thần bí hơn rất nhiều…
Lúc này, điện thoại vang lên. Mọi người đồng loại nhìn về phía Giang Tự, tiếng chuông điện thoại cũng kéo Giang Tự về thực tại. Hắn bắt máy:
- Ta là Giang Tự.
- Tổng biên! Ta là Chu Đào, hiện tại ta đang ở trong trung tâm hàng rào 61.
Giang Tự lập tức hỏi:
- Có bị thương không? Tìm được chỗ lánh nạn chưa?
Giang Tự không hỏi về hàng rào 61 thế nào mà quan tâm an nguy của Chu Đào trước. Chu Đào đáp:
- Tổng biên, ta nói đơn giản thôi, bằng không chỉ sợ không kịp nữa.
- Ngươi nói đi…
Giang Tự bật loa ngoài, bên cạnh có nhân viên chuyên về tốc ký đang chuẩn bị.
Quan tâm cấp dưới là trách nhiệm của tổng biên Giang Tự, còn đưa tin về trước là trách nhiệm của Chu Đào, cũng là tôn nghiêm của phóng viên tạp chí hi vọng như hắn.
- Hôm qua sau khi thường xuân đột nhiên lan tràn ra một phần hai diện tích hàng rào thì đột nhiên dừng lại. Cho nên hiện tại hàng rào được xem như an toàn. Sau một ngày, nó lần nữa bắt đầu lan tràn, nhưng phạm vi không lớn, trong sáu tiếng vừa rồi nó đã lan tới trung tâm hàng rào, hiện tại diện tích trống mà con người trốn được chỉ còn vài ngàn mét vuông. Thế nhưng tần suất lan tràn của nó ngày càng nhanh. Bây giờ chúng ta cũng không biết tới khi nào nó sẽ tấn công con người tiếp…
Chu Đào nói nhanh.
Giang Tự im lặng, mấy ngàn mét vuông nghe không nhỏ nhưng đối với một hàng rào mà nói, đó là sự chênh lệch giữa dưa hấu và hạt vừng.
Một hàng rào lớn như vậy mà chỗ ẩn thân của nhân loại đã không còn nhiều.
Giang Tự nói:
- Bên này ta nhận được tin, binh sĩ Vương thị đang tới hàng rào 61. Dự tính tới chiều sẽ đến nơi. Về phần họ có cách đối phó với thường xuân không thì ta không biết…
Chu Đào nói:
- Hãy chuyển lời cho cha mẹ ta là ta rất yêu họ, lúc còn nhỏ ta không hiểu chuyện mà cãi nhau với họ. Thế nhưng lớn rồi ta mới hiểu được nỗi khổ tâm của cha mẹ. Mong hãy nói cho Trương Thanh Tâm, đừng chờ ta về nữa.
Giang Tự hiểu ý nghĩa của những lời này, Chu Đào đã biết tình cảnh của mình, trước khi binh sĩ Vương thị tới thì thường xuân đã nuốt chửng họ rồi, hết thảy không còn kịp.
- Có hối hận vì đã theo nghiệp phóng viên không?
Giang Tự thở dài.
Vào lúc này, loa ngoài điện thoại phát ra tiếng thét ầm ĩ, Chu Đào dồn dập nói:
- Thường xuân lại bắt đầu lan tràn. Hiện tại ta đi theo đám La Lam chạy trốn vào một cửa hàng… Bí bo.
Trong điện thoại chỉ còn âm thanh ngắt máy. Ban biên tập của tạp chí hi vọng im lặng, rất nhiều nữ phóng viên đã khóc không thành tiếng, họ rất ít khi trải qua sinh ly tử biệt thế này.
….
- Chạy mau lên…
Chu Kỳ cõng La Lam trên lưng mà chạy như điên. Quân nhân Khánh thị bảo vệ bên người hắn, chuẩn bị ngăn cản thường xuân bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng nơi họ có thể trốn không nhiều lắm. Thường xuân sau lưng như kinh đào sóng lớn, hòa trộn với tiếng la khóc của cư dân khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng.
La Lam nằm trên lưng Chu Kỳ lại vui vẻ vô cùng. Chu Kỳ nhíu mày:
- Mọi người chạy trối chết mà ngươi còn tâm tư cười đùa!
- Ta bỗng nghĩ tới một việc…
La Lam nói:
- Ngươi có nhớ hồi bé chúng ta chơi đùa với nhau không. Một đám con cháu Khánh thị theo ta và Khánh Chẩn đi đánh nhau với Tên Côn Đồ.
Chu Kỳ cũng vui vẻ đáp:
- Làm sao mà không nhớ chứ. Khi đó lá gan Khánh Chẩn tuy nhỏ nhưng hắn lại là người ra tay tàn nhẫn nhất. Còn lúc chơi trò cưỡi ngựa đánh nhau nữa, Khánh Chẩn có rất nhiều chiêu trò xấu xa.
Rõ ràng đang trên đường chạy thoát thân nhưng qua những chuyện hai người nói, hồi ức tốt đẹp cứ thế hiện về.
- Sau mỗi lần như thế, về tới nhà ta sẽ bị lão đầu tử đánh đít…
La Lam cười:
- Khi ấy Khánh Chẩn mang vẻ mặt vô tội đứng bên cạnh. Cứ như là ta người dạy hư hắn không bằng. Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật đó mới là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong đời, lúc ngươi còn chưa gia nhập Khánh thị mà Khánh Chẩn không phải Ảnh tử.
Có điều những thứ tốt đẹp thường không lâu. Khi ấy, cuộc sống thay đổi khiến La Lam và Khánh Chẩn không còn sống vui vẻ được nữa.
- Ngươi nói chúng ta có thể chạy thoát không?
Đột nhiên Chu Kỳ hỏi.
- Chắc là không, trừ phi xuất hiện kỳ tích.
La Lam bình tĩnh đáp.
- Nếu chúng ta chết ở đây, Khánh Chẩn sẽ thế nào?
Chu Kỳ lại hỏi.
- Hắn đã là chủ nhân của Khánh thị. Chúng ta phải nghĩ xem chúng ta sẽ thế nào mới đúng.
La Lam đáp.
Trong lúc nói chuyện, mười mấy người bọ họ đã chạy tới trước một siêu thị tầm trung. Chu Kỳ chạy vào, vừa chạy vừa hô:
- Thả cửa cuốn xuống!
Vài quân nhân Khánh thị đã sắp phải đối mặt với sự tấn công mãnh liệt của thường xuân nhưng mặt vẫn chẳng đổi sắt mà thả cửa cuốn xuống. Lúc thả được một nửa thì thường xuân đã vươn tới, càng xui xẻo hơn là cửa cuốn bị kẹt lại.
Một trưởng quan Khánh thị quát:
- Không ai được phép rút lui, phải kéo cửa cuốn lại!
Vào một khắc cuối cùng, tiếng rầm ào ào vang lên.
Rốt cục cửa cũng được đóng lại, nhốt tất cả mọi người trong siêu thị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận