Đệ Nhất Danh Sách

Chương 435: Truy Kích

Tông Kinh là thiếu niên trẻ tuổi nổi bật của dòng thứ 4 Tông thị. Vì Tông Thừa là siêu phàm giả cho nên một người thường như hắn mới có thể bị đè một đầu.
Đương nhiên, ưu tú này chỉ tính trong nội bộ Tông thị mà thôi. Tính rộng hơn, cùng với Khánh Chẩn tương đương tuổi tác nhưng đã trở thành chi chủ Khánh thị rồi.
Bất quá, dường như vì chuyện của Khánh Chẩn mà Đoàn chủ tịch của Tông thị đều cảnh giác với những đệ tử đang khống chế binh lực dưới tay, sợ chuyện của Khánh thị lần nữa tái diễn tại Tông thị.
Dòng thứ 4 của Tông thị biết Tông Kinh cạnh tranh không lại Tông Thừa, nhưng họ cũng không mong Tông Kinh chết!
Hơn nữa, đi theo Tông Kinh lại là tay súng bắn tỉa tinh nhuệ nhất Tông thị. Phải biết, để bồi dưỡng được một tay súng bắn tỉa như thế, tiêu phí chẳng khác nào đào tạo phi công trước tai biến vậy!
- Điều phòng trinh sát tới hàng rào 144…
Một tướng lãnh trầm mặt nói:
- Ta muốn chi đội của cứ điểm 178 có đi mà không có về!
- Ta đồng ý, việc truy kích nơi hoang dã giao cho phòng trinh sát là đúng. Hơn nữa, chiến trường chính diện tại Vũ Xuyên cũng không cần phòng trinh sát nhúng tay vào. Quan trọng nhất là, không thể để chi đội của cứ điểm 178 kia phát hiện kế hoạch tiếp theo của chúng ta.
Một tướng lãnh khác trầm giọng nói.
Người này vừa dứt lời, thần sắc những người khác trở nên nghiêm nghị hơn. Dường như kế hoạch này cực kỳ quan trọng.
Hơn nữa, hàng rào 144 còn là kho lúa của Tông thị, quân lương ở tiền tuyến chỉ có thể duy trì chừng 15 ngày nữa thôi. Nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này, e rằng sẽ ảnh hưởng tới việc chiến đấu ở nơi tiền tuyến.
- Quyết định vậy đi, thông báo cho phòng trinh sát lập tức xuất phát. Còn chức đoàn trưởng, ta đề cử để Tông Hàn tiếp nhận. Thất bại ở sống Bắc Vịnh chứng minh Tông Hàn không thích hợp đảm nhiệm chức đoàn trưởng của một chiến lữ tác chiến. Để hắn tới hàng rào 144 đi.
- Ta đồng ý, bất quá lần này không thể phạm sai lầm như trước nữa, phái đoàn 1237 tới nghênh đón hắn đi.
Các tướng lãnh trong Tông thị đều không vui. Kỳ thật việc này cũng không ảnh hưởng mấy tới toàn bộ Tông thị. Thế nhưng chi đội phía sau chẳng khác này một cái gai, để thì đau, không rút thì khó chịu.
Rõ ràng Vũ Xuyên đã sắp quyết chiến, mà hậu phương họ lại không yên.
Nhưng mà, Tiêm Đao Liên như bốc hơi, trong 7 ngày này cũng chẳng ló mặt ra.
Khi phòng trinh sát của Tông thị tới, Tông Kinh bắt đầu triển khai việc truy tung kẻ địch. Những người này đều là binh lính tài giỏi trong việc lần theo dấu vết, muốn tìm được một đại đội là chuyện vô cùng dễ dàng.
Ví dụ như cành cây bị gãy, phân và nước tiểu đều là dấu vết của việc sinh hoạt cá nhân.
Chỉ là khi họ đuổi tới một dòng suối nhỏ thì dấu vết kia đã biến mất. Phòng trinh sát nhận ra Tiêm Đao Liên đã lợi dụng dòng suối nhỏ này mà rời đi. Nhưng đối phương đi đâu thì họ không biết.
Việc này khiến Tông thị cực kỳ khó chịu.
Việc này chẳng khác nào thấy được một con nhện to đầy lông to chừng bàn tay nhưng vừa chuyển mắt cái lại chẳng thấy nó đâu nữa.
Ba ngày sau, ba nhà xưởng quân sự chuyên về công nghiệp xung quanh hàng rào 145 bị tập kích. Ba nhà xưởng này cũng không phải nơi chuyên về khoa học kỹ thuật nhưng lại sản xuất đạn, lựu đạn và pháo cối.
Lực lượng phòng ngự của nơi này tương đối chặt chẽ, nhưng đội binh sĩ thần bí của cứ điểm 178 như đã chuẩn bị từ trước, chỉ trong 1 ngày đã nổ sạch 3 nhà xưởng kia.
Đương nhiên, Tiêm Đao Liên có thể hành động nhanh như vậy đều nhờ sự trợ giúp của lưu dân. Bằng không họ đâu nhận được tin tức cụ thể về những nhà xưởng này.
Sau khi cho nổ, Tiêm Đao Liên lần nữa lợi dụng dòng suối nhỏ rời đi, ẩn thân trong một nơi hoang dã nào đó.
Không ít tướng lãnh của Tông thị tức tới điên người:
- Xem ra cứ điểm 178 đã chuẩn bị công tác đầy đủ, đám binh sĩ kia không hề vượt sông do bất cẩn. Rõ ràng họ muốn bắt chước Khánh thị, tấn công các nhà xưởng công nghiệp của chúng ta! Báo cho những hàng rào khác cố gắng phòng thủ, nếu còn nhà xưởng nào khác gặp chuyện không may, ta sẽ đập chết bọn họ!
Trong lúc nhất thời, nhà xưởng công nghiệp của cả phương bắc đều giới nghiêm. Bộ dáng cả đám người như gặp phải đại địch, phân nửa binh lực đóng giữ tại hàng rào được phái đi bỏ vệ nhà xưởng.
Mà lúc này, rốt cục phòng trinh sát của Tông thị không phụ sự mong đợi của mọi người, thậm chí còn nhìn thấy thân ảnh của Tiêm Đao Liên từ phía xa xa trên núi.
Phòng trinh sát của Tông thị chỉ thiếu chửi cha mắng mẹ, sao binh sĩ của cứ điểm 178 không di chuyển theo lộ trình gì cả, thích đi đâu là đi đó nhỉ?
Từ đầu, phòng trinh sát của Tông thị đuổi theo còn mò được một ít manh mối và dấu vết, ngược lại còn nghĩ đối phương muốn lừa mình. Thế nhưng sau vài lần truy đuổi thành công, đột nhiên họ cảm giác được đám người này bị mù đường. Lúc trước không phải binh sĩ cứ điểm 178 lừa họ, chỉ đơn giản là đám người này đi sai đường nên nhầm về thôi!
Càng như vậy, phòng trinh sát của Tông thị càng thêm khó chịu. Họ nhận sự công kích của Tiêm Đao Liên nhưng bản thân lại không cách nào dò ra được mạch suy nghĩ của kẻ thù.
Vì vậy, khi phòng trinh sát lần nữa dò xét được manh mối, họ nhanh chóng bố trí mai phục. Kiên trì chờ Tiêm Đao Liên xuất hiện, về sau họ mới phát hiện Tiêm Đao Liên thật sự quay lại.
Đây là làm sao hả? Họ không sợ truy binh, vẫn dám quay lại à?!
Kỳ thật, Tiêm Đao Liên quay về là vì huân chương đánh Thập xuyên của Lâm Bình An bị mất. Họ muốn quay về tìm, chung quy cái huân chương đó cũng không ít tiền đâu.
Huống chi Tiêm Đao Liên còn có một tầng bảo hiểm, chính là Ảnh tử đang quan sát nơi hoang dã.
Trên thực tế, chỉ cần mục tiêu đủ nhỏ, muốn ẩn núp nơi hoang dã không phải việc gì khó. Nếu nhân số Tiêm Đao Liên nhiều hơn, chỉ sợ cũng không thể đánh du kích theo kiểu này.
- Bây giờ chúng ta đi đâu giờ?
Trương Tiểu Mãn hỏi.
- Đám binh sĩ kia có phần khó giải quyết, chung quy ta cảm thấy tố chất của họ mạnh hơn những người trước…
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nói.
Nếu là binh sĩ bình thường đã sớm bị họ cắt đuôi rồi. Thế nhưng chi đội này rất khó chơi.
Nhâm Tiểu Túc từng mấy lần ném hạt giống bụi gai để bẫy đối phương. Kết quả đối phương không trúng chiêu. Khi thấy trên đồng cỏ có mấy nhánh cây màu đỏ kỳ quái lập tức lách qua.
Dù có người không cẩn thận bị quấn trúng thì những người khác cũng cố sức cứu viện, cho nên bụi gai không gây ra tí xíu thương vong nào cho họ.
- Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì. Ta thấy có vài lần họ đuổi tới rất gần…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Bằng không chúng ta quất họ luôn đi?
- Không được…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta nghi ngờ đối phương cũng có tay súng bắn tỉa. Quân đội hình thành dưới một chế độ của tập đoàn sao có thể thiếu tay súng bắn tỉa? Tránh đi vẫn tốt hơn.
- Vậy làm sao đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận