Đệ Nhất Danh Sách

Chương 610: Cơ Hội Chỉ Có Một Lần

Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc đã sớm nhận ra, Chu Nghênh Tuyết cướp “đồ ăn” Lý Nhiên của thường xuân rồi bây giờ lại đoạt thêm 10 người cũng chưa khiến thường xuân thật sự nổi giận.
Mà hiện giờ đám dây leo này điên tiết lên là vì vừa rồi nó không cách nào bắt được Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc chặt đứt ngần ấy dây leo của nó mà muốn nhẹ nhàng thoát thân hả? Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế.
Ngươi đánh người đần một đấm, người ta cũng sẽ đánh lại đấy chứ!
Nếu điểm cừu hận tích hết lên người Nhâm Tiểu Túc thì hắn ngại gì mà không để mọi người đi trước?
Quả nhiên, Nhâm Tiểu Túc vừa buông tay Chu Nghênh Tuyết ra, tất cả dây leo nhọn của thường xuân đều hướng về phía hắn, không công kích đám Chu Nghênh Tuyết nữa.
Chu Nghênh Tuyết quay đầu nhìn Chu Nghênh Tuyết, ngây ngẩn cả người:
- Lão gia, ta không đi.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Không phải vừa rồi ngươi nói với La Lam tự lo đi à?
Chu Nghênh Tuyết luống cuống tới phát khóc:
- Bây giờ không giống, lão gia, ngươi cùng rời đi với chúng ta đi, nhất định còn có cách khác!
Trong lòng đại nha hoàn từng nghĩ, đợi nàng kiếm đủ tiền từ lão gia sẽ một thân một mình rời đi hưởng thụ cuộc sống. Ai mà muốn làm nha đầu cả đời cho một xú nam nhân chứ. Một mình tiêu diêu tự tại là phú bà không tốt à.
Đã hai lần Chu Nghênh Tuyết muốn rời đi nhưng cuối cùng vẫn ở lại.
Khi đó Chu Nghênh Tuyết tự an ủi mình: Chỉ vì tiền chưa đủ nên nàng không rời đi thôi, cứ đi theo lão gia kiếm thêm một ít là được…
Thế nhưng dần dà, không biết từ lúc nào nàng đã không nghĩ như thế nữa.
Giờ khắc này, khi Chu Nghênh Tuyết thấy một mình Nhâm Tiểu Túc bị thường xuân bao vây, trong lòng đột nhiên đau đớn vô cùng.
Rõ ràng nàng chỉ muốn bám lấy đối phương để kiếm thêm thật nhiều tiền thôi mà. Sao bây giờ nội tâm lại đau đến thế.
- Đi mau đi…
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa chặt đứt vô số dây leo:
- Lát nữa ta sẽ tụ họp với các ngươi bên ngoài hàng rào.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhìn xung quanh mà không khỏi sửng sốt.
Đám La Lam vẫn đứng tại chỗ nhìn Nhâm Tiểu Túc vừa chém dây leo vừa lấy ra một tờ tạp chí không biết được cất ở đâu!
La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc thân trong nguy nan nhưng không hiểu sao trông hắn lại nhàn nhã và mãn nguyện như thế.
Đột nhiên hắn chợt cảm nhận được, kỳ thật một mình Nhâm Tiểu Túc ở lại cũng chẳng có vấn đề gì. Bộ dáng đối phương khí định thần nhàn như thế có giống thái độ đối mặt với nguy hiểm đâu.
Mấu chốt là, bây giờ là lúc nào mà hắn còn đọc báo nữa!
Cùng lúc đó, Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu lên, hắn so sánh hình ảnh trong tạp chí với xung quanh, thậm chí còn giơ tạp chí lên ướm thử.
Tờ tạp chí này là số của 10 ngày trước. Trong đó có một tin nói mùa đông thường xuân ở hàng rào 61 vẫn xanh tươi không héo rũ, rất nhiều du khách tới tham quan và chụp ảnh!
Trong tạp chí có một tấm hình, là căn nhà đầu tiên trồng thường xuân. Thường xuân bắt đầu mọc ra từ chính chỗ đó, sau đó mới dần lan rộng ra xung quanh.
Phía dưới còn có bài phỏng vấn hộ gia đình đó, chủ nhà cười nói hắn chỉ tiện tay rải hạt xuống thôi. Hắn cũng không ngờ thường xuân lại sinh trưởng tốt như thế.
Bấy giờ, điều khiến Nhâm Tiểu Túc có ấn tượng nhất là bên cạnh tòa nhà này là một căn nhà cao tầng có một chiêu bài màu đỏ chói mắt: Người nhà giàu, ngâm chân vì sức khỏe…
Mà giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc nhìn toàn nhà cao cao phía xa, không phải nơi đó đang treo tấm biển màu đỏ như trong hình hay sao!
Nếu thực vật không thể nào di chuyển bộ rễ, vậy chẳng phải rễ của thường xuân đang ở phía dưới toàn nhà đó?!
La Lam suy sụp:
- Đại ca, ta cho ngươi là đại ca của ta luôn đó. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đọc báo. Ngài đang khoe khoang giá trị vũ lực của mình hả?
Mắt thấy thường xuân chuẩn bị quét tới Nhâm Tiểu Túc mà vẫn không tập trung chống đỡ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Nếu ta giúp ngươi tìm được rễ của nó, ngươi nắm chắc mấy phần khống chế được thứ quái vật này?
Chu Nghênh Tuyết sửng sốt một chút. Nàng không ngờ đột nhiên Nhâm Tiểu Túc lại nói thế. Chu Nghênh Tuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần và đáp:
- Chỉ cần nó là thực vật, ta nắm chắc 100%!
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Vậy ta tặng ngươi một món quà.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc phá tan đám dây leo đang tấn công mình. Một đường phóng tới tấm biển màu đỏ kia.
Mãi tới bây giờ, mọi người mới hiểu, thì ra suốt quá trình chiến đấu Nhâm Tiểu Túc xem báo là để tìm kiếm rễ của thường xuân.
La Lam cảm khái:
- Trong nguy hiểm vẫn có thể bảo trì được lý trí, ta phục.
Chu Nghênh Tuyết hừ một tiếng:
- Không thì sao là lão gia nhà ta được. Mập mạp chết bầm còn không mau chạy, đừng có kéo chân ta, tự làm mình khó coi.
La Lam tức tới muốn mắng người. Sao đãi ngộ giữa người với người khác nhau quá vậy! Lúc cô nương này lên tiếng thật khiến người khác khó chịu!
Bấy giờ, khi đột nhiên Nhâm Tiểu Túc chuyển hướng, chạy về phía bộ rễ, thường xuân lại càng thêm điên cuồng hơn
Dường như nó cũng ý thức được Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì. Rễ là mạch máu của thực vật, dù thường xuân có lợi hại hơn nữa cũng chẳng thể thoát khỏi quy tắc của tự nhiên. Cũng như siêu phàm giả bị thương ở tim và não sẽ chết ngay lập tức vậy. Tuy chúng đã trở nên mạnh mẽ nhưng vẫn bị ước thúc bởi những điều luật cho mẹ thiên nhiên định ra!
Trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc mở đường cho cả đoàn người. Theo cự ly ngày càng gần, thường xuân xung quanh lại càng thêm điên cuồng!
Điều này đã xác thực suy đoán của Nhâm Tiểu Túc, thường xuân cũng biết sợ hãi. Bằng không nó phản ứng kịch liệt như thế làm gì!
Đám người La Lam thấy Nhâm Tiểu Túc lần nữa khoác lên thiết giáp. Không chỉ có thể, không biết từ lúc nào Nhâm Tiểu Túc đã lấy lựu đạn ra. Hắn ném không có mục tiêu nhằm quấy rối lực chú ý và tiết tấu công kích của thường xuân!
- Khoang, Nhâm Tiểu Túc, ngươi cẩn thận cống thoát nước. Có khả năng dây leo của nó sẽ chui ra từ đấy!
Đối với những thứ này, La Lam vẫn còn sợ hãi. Lúc trước hắn còn tính chui xuống cống thoát nước trốn, kết quả tận mắt thấy có người bị thường xuân kéo xuống đó.
Chỉ là La Lam có phần hiếu kỳ. Dường như dọc theo đường họ chạy, cả đám chưa từng thấy thường xuân chui ra từ ống nước đáng lén Nhâm Tiểu Túc.
Trên thực tế, lúc Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết vào nhà cứu Lý Nhiên. Nhâm Tiểu Túc đã để Chu Nghênh Tuyết vào cửa trước, lặng lẽ thả lão Hứa ra từ đằng sau.
Lão Hứa không có sinh mạng nên thường xuân nào có hứng thú gì với nó.
Lúc này, lão Hứa đang ở dưới chân Nhâm Tiểu Túc, liên tục xung phong liều chết bảo vệ hắn. Lấy thực lực của lão Hứa, không cần biết trong cống ngầm có bao nhiêu dây cũng khó lòng chui ra tấn công Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua biển hiệu màu đỏ cách đó trăm mét rồi xem lại năng lượng trên thiết giáp. Hắn quay đầu hỏi Chu Nghênh Tuyết:
- Có sợ không?
- Không sợ!
Chu Nghênh Tuyết lắc đầu. Nàng không nói dối, Nhâm Tiểu Túc ở phía trước dọn mọi chông gai, nàng thật sự không còn gì để sợ.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Cơ hội chỉ có một lần, chuẩn bị xong chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận