Đệ Nhất Danh Sách

Chương 546: Phòng Thí Nghiệm Của Công Ty Hỏa Chủng

Nhâm Tiểu Túc nhớ rõ mình từng trải qua cảnh này một lần rồi.
Hắn lắp súng xong thì thấy Chu Nghênh Tuyết ngồi cắn hạt dưa kế bên. Sau khi hai người hoàn thành xong nhiệm vụ và xuống lầu, Chu Nghênh Tuyết bị vây bắt còn gọi hắn là lão gia.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Chỉ biết cắn hạt dưa, lấy kính ngắm xem xét tình huống đi.
Hai người nhìn về phía công viên.
Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn đã biết thân ảnh Vương Tòng Dương.
Hắn như người bình thường ngồi trên ghế dài xem tạp chí, hưởng thụ không khí mát mẻ trong không viên.
Một lần ngồi mất hết bốn năm giờ.
Nhâm Tiểu Túc xác định đối phương tới công viên có vấn đề.
Người bình thường chẳng ai rảnh ngồi trên ghế dài ở công viên ngần ấy thời gian. Mông cũng biết đau đó
Vào lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi, Chu Nghênh Tuyết bỗng nói:
- Lão gia, có mấy người khả nghi tới từ phía nam của công viên Giải Phóng!
Nhâm Tiểu Túc cầm lấy kính ngắm, Chu Nghênh Tuyết nói không sai, đối phương mặc áo da màu đen và đội mũ. Khi đi đường, hai tay lắc lư có biên độ không cân là vì có giấu súng trong người.
Nhâm Tiểu Túc lại nhìn phía bên kia, chỉ thấy Vương Tòng Dương đứng dậy chuẩn bị rời khỏi công viên.
Hai nhóm người này nhất định liên quan tới nhau.
Nhâm Tiểu Túc đoán được, đối phương tới công viên Giải Phóng nhất định là có mục đích gì đó.
Chỉ là, công viên thì có thể có cái gì chứ? Rõ ràng chỉ là một cái công viên bình thường thôi mà.
Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Túc thấy có người trong số những người mặc áo da đen lấy ra một dụng cụ gì đó, sau một lúc lại vẽ một loại vòng tròn lên đồng cỏ.
Xong việc, họ nhanh chóng rời đi, thế nhưng không đi quá xa, chỉ đi tới tiệm cơm như đang chờ gì đó.
- Không lẽ họ tính đào cái gì đó ở chỗ vẽ vòng tròn chứ…
Chu Nghênh Tuyết hiếu kỳ nói:
- Hiện trong công viên còn có cư dân bình thường nên họ không cách nào động thủ, đợi ban đêm sẽ làm việc sau.
- Thế nhưng vì sao Vương Tòng Dương lại xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ hắn là chủ mưu của việc này, muốn đào cái gì đó trong công viên?
Nhâm Tiểu Túc phân tích:
- Trong nghiệp vụ tình báo của các ngươi, có phải chủ mưu luôn ẩn sau màn, không hành động với thuộc hạ không?
- Đúng thế…
Chu Nghênh Tuyết gậy đầu.
Nhâm Tiểu Túc hứng thú, thứ Vương Tòng Dương muốn đào chắc chắn đáng tiền.
- Lão gia, bây giờ chúng ta làm gì đây?
Chu Nghênh Tuyết hỏi.
- Đương nhiên đoạt chuyện tốt của hắn rồi…
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ nói.
Lúc trước Vương Tòng Dương gây ra nhiều phiền toái cho hắn như vậy. Làm sao mà hắn không trả lại cho được?
- Vậy bây giờ chúng ta làm sao. Đợi họ đào chúng chúng ta xuống cướp hả?
Chu Nghênh Tuyết hỏi.
- Không, chúng ta giải quyết Vương Tòng Dương trước. Tới khi họ sợ mà chạy đi, chúng ta sẽ bắt đầu đào, xem thử bên trong có gì…
Nhâm Tiểu Túc cười.
Nói xong, hắn dẫn Chu Nghênh Tuyết đi xuống lầu, tới chỗ Vương Tòng Dương.
Chỉ là không ngờ, họ vừa đi qua hai con đường đã chạm mặt Vương Tòng Dương!
Nhâm Tiểu Túc đội nón, cố gắng kéo khóa cao kín cổ. Cúi đầu thật thấp, mong đối phương không nhận ra.
Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết đứng yên tại chỗ, Vương Tòng Dương cũng vậy. Hai bên cứ thế giằng co.
Tuy Vương Tòng Dương không nhận ra Nhâm Tiểu Túc nhưng hắn nhận ra Chu Nghênh Tuyết!
Buổi sáng, hắn từng nghi ngờ Chu Nghênh Tuyết. Bây giờ gặp lại hắn mới nhận ra bản thân đã sớm bị theo dõi!
Lúc này, một đám học sinh tan học đi ngang qua họ.
Đám học sinh nhìn ba người một cái, cũng không để ý nhiều mà nhanh chóng về nhà, sắp tới giờ cấm vận vào ban đêm rồi.
Khi một học sinh đi ngang qua Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết thì Vương Tòng Dương xoay đầu bỏ chạy!
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, Vương Tòng Dương vẫn cẩn thận như trước.
Không hề nghĩ tới chuyện giao thủ mà trực tiếp chạy đi xa!
- Đánh rắn động cỏ a…
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Hắn và Chu Nghênh Tuyết không đuổi theo. Lúc này mà đuổi theo thì rất dễ khiến người khác chú ý.
Thậm chí còn có thể dẫn tới sự vây quét của binh sĩ Chu thị nữa. Phải biết, quân đội Chu thị có siêu phàm giả.
Chu Nghênh Tuyết ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí nói:
- Lão gia, cỏ bốn lá chỉ có thể đoán được phương hướng chứ không đoán được cự ly. Ta không nghĩ hắn sẽ đi về phía chúng ta.
- Không sao…
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua sắc trời:
- Đã kinh động tới họ thì hẳn những người ở trong quán ăn cũng sẽ rời đi. Vương Tòng Dương nhất định nghĩ cách thông báo cho đồng bọn. Bây giờ chúng ta mau tới công viên, xem thử đến cùng ở đó có cái gì.
Ngươi không cần đi theo ta, quay về khách sạn đi. Nơi này khá nguy hiểm.
Ý của Nhâm Tiểu Túc là, tuy Chu Nghênh Tuyết cũng là siêu phàm giả nhưng sẽ kéo chân sau hắn. Sức chiến đấu của nàng quá cặn bã.
Mà Chu Nghênh Tuyết lại cảm thấy, lão gia nhà nàng rất quan tâm tới an nguy của nàng a.
- Lão gia, ta đi cùng ngươi.
Chu Nghênh Tuyết nhu thuận nói.
- Cút.
- À được.

Nhâm Tiểu Túc tìm một phòng vệ sinh công cộng để thay trang phục.
Hắn triệu hồi Ảnh tử rồi mặc quần áo cho nó, sau đó lại đeo mặt nạ hình Trư Bát Giới lên.
Không thể đeo mặt nạ bạc nữa, để người khác nhìn thấy rất dễ kéo thù hận.
Thừa dịp ban đêm không ai ra đường, Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng đi tới công viên Giải Phóng. Ảnh tử đi trước hắn theo sao.
Khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, hắn còn chưa tới nơi đã nghe tiếng người ta đào đất…
… Vương Tòng Dương không thông báo cho đồng bọn rời đi à? Sao đám người kia vẫn còn ở lại.
Nhâm Tiểu Túc điều khiển Ảnh tử đi tới. Đám người kia thấy Ảnh tử cũng không lạ gì, chung quy người làm chuyện xấu đều sợ thân phận bị bại lộ.
Đám người áo đen thấy Ảnh tử thì nói:
- Vương Tòng Dương đúng không? Đoàn tàu hơi nước đâu?
Nhâm Tiểu Túc trốn bên cạnh nghe vậy thì ngây người. Họ tưởng Ảnh tử là Vương Tòng Dương?!
Thì ra Vương Tòng Dương và đám người này không cùng một phe. Cho nên Vương Tòng Dương không thông báo cho họ?
Chỉ là, đối phương cần đoàn tàu hơi nước của Vương Tòng Dương làm gì? Dường như đoàn tàu có công dụng gì đó, hơn nữa họ cũng thông qua đoàn tàu để xác nhận thân phận của Vương Tòng Dương.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi triệu hồi đoàn tàu, cũng cố gắng khống chế không để đoàn tàu phát ra âm thanh quá lớn. Người cầm đầu đánh giá đoàn tàu, thỏa mãn gật đầu:
- Được rồi, đã xác nhận thân phận.
Đợi đào xong tư liệu thì chở chúng ta đi.
Chúng ta ngồi trên đoàn tàu của ngươi xông ra ngoài.
Ngươi nói vận tốc đoàn tàu là 120 ki lô mét một giờ.
Binh sĩ Chu thị ở dã ngoại sẽ không đuổi kịp.
Ra ngoài tự nhiên có người công ty đợi sẵn.
Ngươi phải cam đoan giữ bí mật tuyệt đối về tư liệu đấy.
Trong lúc nói chuyện đã có người đoàn được một tấm sắc.
Đôi phương nhấc tấm sắt lên chui vào.
Mười lăm phút sau, có người kéo một có hòm bạc xuống.
Trên hòm là biểu tượng hình ngọn lửa của Hỏa Chủng!
Nhâm Tiểu Túc trợn tròn mắt. Đây là thành viên Hỏa Chủng cải trang, thì ra trong hàng rào 73 thật sự có phòng thí nghiệm trước tai biến của Hỏa Chủng. Hơn nữa, vì Chu thị nên Hỏa Chủng không thể thuận lợi lấy tư liệu về.
Vì thế họ mới tìm Vương Tòng Dương, muốn dùng đoàn tàu hơi nước của Vương Tòng Dương trực tiếp tông cửa xông ra!
Hiện tại Vương Tòng Dương đã đổi người, làm chuyển phát nhanh rồi hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận