Đệ Nhất Danh Sách

Chương 471: Hạc Giấy Trắng

Thợ đốn củi cần hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay mới trở lại hàng rào. Mà Nhâm Tiểu Túc ngồi bên cạnh đám công nhân vừa nói chuyện phiếm vừa chờ mọi người kết thúc công việc.
Nhâm Tiểu Túc đi mà không chào Tiêm Đao Liên, cũng không trực tiếp đi tới Trung Nguyên qua địa bàn của Tông thị mà quay về phía Nam, bắt đầu tìm kiếm nơi đầu nguồn trận lũ lúc trước. Từ đó một đường đi về phía Đông, muốn tìm kiếm tung tích của đám Nhan Lục Nguyên ven bờ sông ngòi.
Địa khu Hà Cốc đã hình thành đường sông mới, mặt đất nơi đây thay đổi qua mỗi năm. Lũ đổ xuống từ núi tuyết tạo như cọ rửa mọi thứ nơi đây.
Một đường dọc theo sông ngòi, Nhâm Tiểu Túc còn từng thấy khu quần cư ở nơi xa, còn có nơi Dương Tiểu Cận dạy hắn bắn súng.
Thế nhưng thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, người và vật cũng chẳng còn.
Nhâm Tiểu Túc không tìm ra manh mối của đám Vương Phú Quý, dù hắn tới hàng rào số 61 cũng không tìm được.
Có công nhân cảm khái:
- Tiểu tử ngươi đúng là mạng lớn, lạc đường trên núi mà vẫn còn sống.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Trên núi có thứ gì hả?
- Có một ổ heo rừng…
Công nhân khoa trương hô to:
- Là cái loại đặc biệt hung mãnh đó.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng suy nghĩ. Theo lời công nhân này nói, hẳn là cái ổ heo rừng bị hắn làm thịt mấy hôm trước?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không nói gì, chỉ hùa theo:
- A, đúng là nguy hiểm ghê á. May mà ta không gặp được.
Hắn hởi thợ đốn củi ngôi một bên:
- Người anh em, ngày thường mọi người đều hoạt động ở đây hả?
- Đúng thế…
Thợ đốn củi vừa ngồi xuống nghỉ ngơi nói:
- Chúng ta chuyên đốn củi cho Vương gia. Mấy tháng nay đều ở đây làm việc, mấy năm trước thì làm ở phương Bắc. Bất quá Vương gia nói muốn tiếp tục phát triển gì đó, không thể cứ đốn mãi một rừng cây. Vì thế đưa chúng ta tới đây, bây giờ phương Bắc dùng để trồng cây.
Có người cười nói:
- Ngươi nói xem, kỳ quá không chớ. Tốn công đốn củi rồi trồng lại, cũng chẳng biết để làm gì.
Nhâm Tiểu Túc cũng không tiếp lời mà hỏi tiếp:
- Vậy các ngươi có thấy ai tới từ thượng du không?
Thợ đốn củi dừng lại một chút:
- Ngươi tới tìm người nhà hả?
- Đúng rồi.
- Kỳ thật thượng du thường xuyên có thi thể trôi xuống, đều do chiến tranh Tây bắc các ngươi gây ra cả. Thế nhưng chưa từng gặp người sống….
Thợ đốn củi lắc đầu:
- Thi thể cũng thường xuyên xuất hiện ở con sông này. Nghe nói đây là lũ từ tuyết sơn cuốn xuống, không có cá ăn thịt, đổi thành sông ngòi khác, thi thể sẽ bị cá gặm.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc trùng xuống một chút, sau đó cũng không nói thêm gì. Kỳ thật đáy lòng hắn luôn sợ sẽ nghe được tin xấu.
Bất quá không sao, hắn có thể tìm tiếp.
Hơn nữa, những người đốn củi này không tới đây mỗi ngày, có thể đã bỏ lỡ gì đó rồi? Cũng đâu phải không có khả năng.
Thợ đốn củi nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Nói cho ngươi biết trước, Vương gia cũng không cự tuyệt những người trốn từ Tây bắc kia. Tuy nhiên cũng không phải đều cho vào hàng rào hết. Cho nên người hàng rào các ngươi cần chuẩn bị tâm lý tốt. Rất có thể sẽ trở thành lưu dân như chúng ta, chỉ có thể cố gắng làm việc cho tốt, nuôi sống gia đình.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Các vị lão ca hiểu lầm rồi, ta cũng là lưu dân.
Khi đám thợ đốn củi nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy, nhất thời càng cảm thấy thân thiết hơn, nhao nhao hỏi xem lưu dân Tây bắc có gì khác biệt với lưu dân Trung Nguyên.
Kết quả thợ đốn củi cho ra một kết luận: Lưu dân Tây bắc còn không tốt bằng họ.
Dù họ mệt mỏi, thấp thỏm thật, hơn nữa người trong thị trấn còn khó tin tưởng nhau nhưng ít nhất họ không sợ chết đói, cũng chẳng cần ăn bánh ngô bị mốc.
Một thợ đốn củi cười nói:
- Chúng ta làm việc một ngày ở đây xong, có thể quay về thị trấn mua bánh bao và một chén canh thịt dê, nếu trả thêm tiền sẽ mua thêm được một cái bánh bao.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- Lưu dân nơi này đều được ăn thịt hả?
- Ha ha, bánh bao thịt dê chỉ có bánh bao với canh, không có thịt. Nhưng ăn được canh thịt đã là không tệ rồi.
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh.
Đúng là có canh thịt ăn đã không tệ rồi.
So sánh mà nói, xác thật Trung Nguyên giàu có và đông đúc hơn Tây bắc nhiều, từ xưa đã thế.
Tới chạng vạng tối, đội trưởng đội đốn củi lái xe tải tới, thu hoạch gỗ đã được đốn, công nhân ngồi trên xe tải cùng quay về.
Có người hỏi Nhâm Tiểu Túc;
- Ngươi ở Tây bắc, từng gặp qua binh sĩ của cứ điểm 178 chưa? Chúng ta nghe người trốn trong hàng rào bên đó nói, binh sĩ cứ điểm 178 rất lợi hại. Có một chi đại đội nào đó đã đánh cho phương Bắc Tông thị không còn chút sinh khí nào, còn hủy luôn kho lúa của Tông thị nữa.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta cũng nghe qua nhưng chưa được gặp.
- Mau nói chúng ta biết đi, gần đây thị trấn đều thảo luận chuyện này. Nghe còn hay hơn truyện của thư sinh kể truyện nữa.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Ta nghe nói ban đầu đại đội kia cũng không muốn vượt sông Bắc, nhưng họ cảm thấy chiến tranh kéo dài không tốt. Vì cái gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều. Cho nên họ nghĩa bất dung từ mà lên thuyền đi qua sông, bình định chiến loạn phương Bắc… Bất quá đại đội này tuy lợi hại nhưng lợi hại nhất phải là một siêu phàm giả trong đội này. Nghe nói hắn dũng mãnh uy vũ, anh tuấn tiêu sái… Về sau, hắn ta như một cơn bão, một mình hắn đi về phương Bắc, tới hàng rào 146… Đúng rồi, siêu phàm giả các ngươi vừa nhắc tới chính là hắn đó…
Cứ thế mà kể, đám thợ đốn củi nghe tới mê mẩn, đường về thị trấn cũng rất nhanh:
- Ơ, nhanh tới vậy.
Ngay lúc này, một hồi cuồng phong thổi tới. Dường như trên trời có một cánh chim trắng bay qua, gió lớn lần nổi thổ qua, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không đúng liền nhảy từ thùng xe xuống, bắt lấy món đồ chơi nho nhỏ màu trắng kia…
Hắn mở tay ra nhìn, kia rõ ràng là một con hạc giấy tinh xảo. Nó trông như có linh tính, con hạc kia uốn éo trừng mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Tuy hạc giấy không mắt nhưng trong lòng Nhâm Tiểu Túc không ngừng cảm thấy quỷ dị: Món đồ chơi nhỏ này thật sự đang trừng hắn.
Cánh của hạc giấy cực kỳ sắc bén, trong lúc lơ đãng Nhâm Tiểu Túc bị nó làm cho đứt tay.
Nhâm Tiểu Túc thấy đau nên thả tay ra, hạc giấy lần nữa vỗ cánh muốn thoát, thế nhưng chưa bay khỏi lòng bàn tay đã bị Nhâm Tiểu Túc lần nữa bắt được.
Nhâm Tiểu Túc tò mò mở nó ra, bên trong hạc giấy trắng có viết mấy câu: Chiến sự phương Bắc đã định, Khánh thị ký kết minh ước với cứ điểm 178.
- Đây là người truyền tin?
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ.
Bất quá chuyện hai bên ký kết hắn cũng không biết nha.
Tuy nhiên, không đợi Nhâm Tiểu Túc kịp cẩn thận suy nghĩ, thợ đốn củi bên cạnh nghi ngờ hỏi:
- Sao hạc giấy trắng có thể bay tới đây?
Đám thợ đốn củi không thấy rõ mờ ám giữa Nhâm Tiểu Túc và hạc giấy, chỉ cảm thấy việc nơi này có hạc giấy thì hơi kỳ quặc thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận