Đệ Nhất Danh Sách

Chương 422: Không Ai Được Chết

Vốn mọi người đang phát sầu vì nhiệm vụ cầu Bắc Vịnh thì nay không cần lo nữa.
Trương Tiểu Mãn cảm thấy có Nhâm Tiểu Túc đi theo, dường như không việc gì là không làm được. Chuyện đánh Thập Xuyên còn chưa tính, hiện tại gặp phải cản trở với nhiệm vụ cầu Bắc Vịnh. Kết quả đã có Khánh thị tới nói: Không phải sợ, ta và Nhâm Tiểu Túc có giao tình, chúng ta giúp ngươi!
Chẳng lẽ đây là thiên mệnh chi tử, con trai của khí vận trong truyền thuyết?
Khó trách Tư lệnh lại chọn Nhâm Tiểu Túc!
Đương nhiên, Trương Tiểu Mãn cũng nghĩ, liệu Trương tư lệnh chọn Nhâm Tiểu Túc cũng vì mối giao hảo này?
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì?
Trương Tiểu Mãn ngồi dưới đất tỉ mỉ suy nghĩ:
- Khánh thị đã giúp chúng ta nổ cầu, chúng ta đâu còn chuyện gì để làm…
Đột nhiên, Tiêm Đao Liên như trở thành một đội binh sĩ rảnh rỗi nhất Tây bắc.
Khi Chu Ứng Long biết chuyện này, kết quả Chu Ứng Long cũng nghiêm túc ra lệnh, trực tiếp kêu Tiêm Đao Liên tới núi Cường Loan trong vòng 2 hôm.
Tập hợp với quân tiên phong, tấn công điểm phòng ngự của Tông thị, phát lực chung với Khánh thị. Để Tông thị không thể nào nghỉ ngơi được.
Về phần Khánh thị có thể thành công nổ cầu Bắc Vịnh thì họ cũng có kế hoạch bổ sung, không cần đi cùng Khánh thị.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua Ảnh tử còn chưa ngưng kết trong cung điện:
- Có thể dời lại 1 hôm không?
Trương Tiểu Mãn tính toán một chút:
- Không được, chúng ta cách núi Cường Loan 100 ki lô mét. Hành quân gấp gáp thì vừa đủ 2 ngày sẽ tới nơi.
Nếu đi gấp, một ngày họ sẽ đi được 50 ki lô mét. Nhưng với vận tốc 10 ki lô mét một giờ, họ còn phải khiêng hành lý trên 30 ki lô gam, lại phải bảo trì thể lực nên không thể đi quá nhanh.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Được rồi, trên đường phải cẩn thận.
Lúc này, không có Ảnh tử mở đường, hệ số nguy hiểm tăng cao. Nhâm Tiểu Túc là hi vọng Ảnh tử ngưng tụ xong mới lên đường. Thế nhưng Trương Tiểu Mãn sẽ không chịu, vì quân lệnh như núi.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Tiêm Đao Liên xuất phát đi tới núi Cường Loan ở hướng Tây bắc. Trên đường đi, Trương Tiểu Mãn cũng không quan tâm nhiều. Ba người Phó Nhiêu, Lâm Bình An và Nhâm Tiểu Túc có thân thủ tốt nên thay phiên nhau mở đường.
Nhâm Tiểu Túc thấy Trương Tiểu Mãn không nói gì, hắn mới yên lòng. Lần này hắn xung phong nhận nhiệm vụ dò đường, hơn 2 phần 3 thời gian đều là hắn đi trước.
Vốn Nhâm Tiểu Túc còn nói để một mình hắn đi là được, nhưng đám Trương Tiểu Mãn không đồng ý. Nói không thể làm vậy được, mọi người đều là huynh đệ, sao có thể để một mình Nhâm Tiểu Túc mạo hiểm.
Nhưng đến trưa, khi Nhâm Tiểu Túc mới đổi ca cho Phó Nhiêu, bỗng nhiên tiếng súng vang lên, hắn nghe được âm thanh đau đớn của chiến hữu.
Nhâm Tiểu Túc có phần sửng sốt, chỉ nghe Trương Tiểu Mãn hô to nằm xuống:
- Tìm chỗ bí mật, trong núi có địch!
Một đám người nằm rạp xuống đất, vừa vặn thấy Phó Nhiêu nằm trên mặt đất. Phần bụng chảy máu, hắn rống:
- Không phải phục kích, là chạm trán. Đối phương là một chi đại đội, không cần lo cho ta!
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn một màn này, việc chạm trán là thường thấy trong chiến đấu. Chỉ là vận khí họ không tốt lắm, đụng phải địch nhân tạo đây, chỉ thể thấy Phó Nhiêu chứ không thấy địch nhân trốn sau con dốc.
Trương Tiểu Mãn thấp giọng nói:
- Chạm trán này là một lời nhắc nhở, đối phương cũng không biết chúng ta ở đây. Xem ra có một đại đội muốn bọc hậu tấn công quân tiên phong.
Lúc trước, có binh sĩ đi tới sông Bắc Vịnh viện trợ, thế nhưng không phải tất cả đều đi, cũng không ai xác định được số lượng cụ thể thế này.
Một tiếng súng nữa vang lên, đối phương trốn sau dốc bắn Phó Nhiêu phát thứ hai.
Đường núi eo hẹp, nếu cứ thế cứu người, chỉ sợ sẽ bị đối phương một mẻ hốt gọn. Mà bây giờ, đối phương cũng không sợ họ tấn công, từ từ tra tấn Phó Nhiêu bức Tiêm Đao Liên ra mặt.
Thế nhưng Phó Nhiêu rất kiên cường, hắn biết mình đang đối mặt với cái gì. Vì thế, khi phát súng thứ 2 bắn vào đùi hắn, hắn không la một tiếng.
- Không cần lo cho ta, liên hệ quân tiên phong bao vây họ!
Phó Nhiêu gào thét.
Nhâm Tiểu Túc muốn ném lựu đạn nhưng nếu ném, kẻ địch phát hiện có siêu phàm giả, e rằng sẽ tranh thủ bắn chết Phó Nhiêu.
Có Nhâm Tiểu Túc ở đây, tất nhiên Tiêm Đao Liên sẽ thắng, thế nhưng Phó Nhiêu khó lòng qua khỏi!
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Nhiêu.
Trương Tiểu Mãn nóng nảy:
- Đây là kế sách của địch nhân, không thể trúng kế. Hiện tại ngươi là quân nhân, Phó Nhiêu cũng biết trách nhiệm của hắn, chúng ta cũng biết. Nếu bây giờ người nằm đó là ta, ta cũng không kêu các ngươi tới cứu!
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn Trương Tiểu Mãn, bình tĩnh nói:
- Ta nói rồi, không ai được chết.
Trương Tiểu Mãn sững sờ nhìn Nhâm Tiểu Túc. Bỗng nhiên hắn cảm thấy ngọn lửa niềm tin như đang bùng cháy bên trong thiếu niên.
Đôi mắt Nhâm Tiểu Túc hóa đỏ, bên trong như có vô số nham thạch nóng chảy không ngừng xoáy vòng.
Nhâm Tiểu Túc xông ra ngoài như báo săn, mà trong đầu Trương Tiểu Mãn lúc này liên tục vang lên câu nói của Nhâm Tiểu Túc, không ai được chết.
Trương Cảnh Lâm từng nói với Nhâm Tiểu Túc: Cuộc sống như ngọn nến, tồn tại vì thắp sáng thế giới.
Khi bóng tối buông xuống, ngọn lửa được đốt lên trước đó mãi mãi không bao giờ tắt.
Đây chính là chấp niệm của Nhâm Tiểu Túc!
Trương Tiểu Mãn nhỏ giọng nói:
- Nếu Nhâm Tiểu Túc cứu được người, lập tức phong tỏa đường núi, không được để địch nhân có cơ hội chạy thoát.
Trong khoảnh khắc này, Nhâm Tiểu Túc xông thẳng a ngoài. Đường nói như một cánh cửa, còn thân núi bên cạnh là tường vây.
Trương Tiểu Mãn giảm thấp xuống thanh âm nói: "Nhâm Tiểu Túc nếu như thành công cứu người, lập tức phong tỏa sơn khẩu, đừng làm cho địch nhân hữu cơ thừa dịp."
Nhâm Tiểu Túc chạy dọc theo tường vây, cả người tựa như đại bàng tung cánh.
Trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc kéo cánh tay Phó Nhiêu Lên, dựa vào quán tính mà kéo Phó Nhiêu về!
Binh sĩ Tông thị thấy thân ảnh Nhâm Tiểu Túc thì điên cuồng bắn phá, thế nhưng tốc độ bóp cò của họ không nhanh bằng tốc độ Nhâm Tiểu Túc cứu người!
Chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc đã thấy được vị trí của kẻ địch. Ba quả lựu đạn đối phương ném ra còn chưa tiếp đất.
Trương Tiểu Mãn gào thét:
- Tấn công! Hung hăng đánh cho ta! Binh y tế, lên cứu người!
Sau khi Nhâm Tiểu Túc quay về thì đặt Phó Nhiêu nằm ngang, vừa rồi vì quán tính quá lớn mà cánh tay Phó Nhiêu bị Nhâm Tiểu Túc kéo cho trật khớp.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Xin lỗi, vừa rồi ta khống chế lực không tốt.
Phó Nhiêu cười thảm:
- Còn để ý cái gì mà mạnh hay yếu, nhặt về cái mạng đã là không tệ rồi! Lính ý tế đâu, mau qua đây, ta cảm thấy vẫn còn cứu được!
Nhâm Tiểu Túc nói với lính y tế:
- Trước ngươi gắp viên đạn ra cho hắn rồi bôi Hắc dược ta đưa ngươi.
Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu vọt tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận