Đệ Nhất Danh Sách

Chương 782: Tạm Biệt

Giang Tự là người thực tế, hắn vì tìm hiểu chân tướng của AI liền tự mình tới hàng rào 61, tự cảm thụ cảm giác được quản chết bởi AI.
Cho nên, sự hiểu biết của Giang Tự về AI chân thật nhiều hơn so với Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc khác ở chỗ, hắn chỉ ở tạm trong hàng rào thôi, không cần làm việc.
Giang Tự nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi biết Lý Nhiên đúng không?
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ta nhớ nàng cũng là người của hàng rào 61, bất quá về sau được ta cứu ra trong sự kiện thường xuân.
- Trên đường tuần diễn tới Lạc thành, nàng từng tới bái phỏng ta….
Giang Tự gật gù:
- Sau khi hàng rào 61 được xây dựng lại nàng dã trở về.
Sau khi biết ta tới nàng lần nữa tới thăm, ngươi đoán xem hiện tại nàng đang làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Không phải là ca hát à?
- Không hát…
Giang Tự nói:
- Hàng rào an bài cho nàng làm phát thanh viên.
Kỳ thật so với những người khác thì tốt hơn nhiều rồi.
Thế nhưng nàng vẫn không vui, muốn rời khỏi Vương thị tới nơi khác làm ca sĩ.
Tuy nhiên Vương thị không cho, mỗi lần như thế đều phát đội phụ trợ tâm lý tới khuyên nhủ, quán triệt tư tưởng phục tùng sự an bài cho nàng.
Giang Tự nói tiếp:
- Thế này cũng không sao.
Điều khiến nàng ta khó tiếp nhận là đoàn phụ trợ kia lại có chìa khóa nhà nàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể tới.
Không cần suy nghĩ nhiều, đám người này không hề uy hiếp sự an toàn của nàng, chỉ là nửa đêm dựng đầu nàng ta dậy để nghe phụ trợ tâm lý mà thôi.
Nghe nói là AI cảm thấy phụ trợ vào lúc này sẽ đem tới hiệu quả tốt hơn.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Thế này thì khác gì uy hiếp đâu? Cho nên nàng mới tới thăm, mong ngài dẫn nàng đi.
Giang Tự gật gật đầu:
- Ta đã thương lượng với Vương thị, họ cũng rất vui vẻ đồng ý.
Nhưng ta chỉ được dẫn một mình nàng đi.
Hơn nữa, kỳ thật ta cũng có tư tâm, ta hi vọng thông qua Lý Nhiên, có thể truyền tải những gì nàng trải qua cho mọi người.
Bất quá đây chỉ là một sự kiện nhỏ mà Giang Tự gặp phải thôi.
Hắn nói tiếp:
- Còn nữa, điện thoại trong hàng rào đều bị nghe lén cả.
Rất nhiều người vẫn chưa phát hiện ra điều này trừ ta.
Trước giờ dù là tổ chức tình báo cường đại nhất cũng không cách nào chọn ra tin tức hữu ích từ việc nghe lén điện tín trong hàng rào.
Thế nhưng AI có thể đơn giản làm được, vì thế ta đề nghị khi ở trong hàng rào 61, ngươi đừng sử dụng điện thoại cố định trong phòng.
Đêm nay, Giang Tự và Nhâm Tiểu Túc hàn huyên với nhau rất nhiều.
Tất cả đều là những gì Giang Tự chứng kiến được ở đây.
Cuối cùng Giang Tự vẫn quyết định miêu tả lại nơi này theo yếu tố khách quan, không mang thái độ chủ quan cá nhân vào để liên minh hàng rào tự thảo luận về sự phát triển của Vương thị.
Chuyện này có mặt tố mà cũng có mặt không tốt.
Ngay cả Giang Tự cũng phải công nhận, hàng rào 61 là một trong những hàng rào có tính trị an tốt nhất mà hắn từng gặp.
Dù ở Lạc thành cũng tồn tại rất nhiều chuyện dơ bẩn, tội phạm vẫn có.
Thế nhưng ở hàng rào 61 không có bí mật gì có thể tồn tại được, cứ như bị người dùng cục tẩy lau sạch vậy.
Cho nên, Giang Tự cũng sẽ ghi lại những chuyện này vào bản thảo của mình.
Hắn cười, nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi tới đây cũng khéo ghê.
Ngày mai ta quyết định rời khỏi hàng rào 61, quay về Lạc thành.
Ta ở đây cũng tầm cả tháng rồi, bây giờ cần phải về.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi nói:
- Ngày mai ta sẽ đưa tiễn ngài.
Giang Tự hứng thú hỏi:
- Ngươi sợ Vương thị không cho ta đi? Nếu thật là vậy, ngươi sẽ làm sao?
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Họ hẳn ngăn không được ta.
...
Cùng đêm đó, Giang Tự cũng gửi bản thảo của mình cho tòa soạn.
Vì Thanh Hòa có bảy vệ tinh nên tốc độ truyền tin của tạp chí hi vọng là nhanh nhất trong giới báo chí.
Sáng sớm ngày thứ hai, tạp chí hi vọng bắt đầu được bán ra từ lúc sáu giờ rưỡi.
Cũng là thời gian mà mọi người chuẩn bị đi làm.
Trong hàng rào 73, một người trung niên đang ngồi trong nhà ăn điểm tâm, chuẩn bị tạm biệt người nhà.
Khi hắn đi ngang qua tiệm bán báo thì thuận tay mua một tờ tạp chí, muốn đọc tin tức mới lạ trong đó.
Bất quá hắn cũng chưa vội đọc mà tới cơ quan uống trà rồi làm việc mãi tới trưa.
Sau đó tới giữa trưa lại cùng đồng nghiệp trò chuyện về những chuyện được đăng trên tạp chí.
Trưa hôm đó, người trung niên đứng chờ tàu điện.
Hắn lấy vé tháng của mình ra, tích, vé được duyệt.
Nam nhân trung niên tìm được chỗ ngồi vì hiện tại trên tàu rất vắng.
Bất quá qua hai ba trạm, thùng tàu dần đông đúc hơn.
Trong xe hỗn tạp đầy mùi vị từ mùi mồ hôi bẩn, rau hẹ cho tới tiếng ầm ĩ.
Người trung niên dương dương tự đắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hắn dần nghe tiếng người thảo luận:
- Các ngươi xem nè, tạp chí hi vọng hôm nay đưa tin về trải nghiệm của Lý Nhiên với AI của Vương thị.
- Lý Nhiên, là nàng ca sĩ nổi tiếng đúng không? Ta vẫn đang nghe bài hát hot nhất của nàng ta đấy.
Nàng thế nào?
Người trung niên nghe vậy thì lật báo ra xem.
Càng xem càng nhập thần, mãi tới nhà ga cần xuống cũng không phát hiện ra.
Chỉ tới buổi trưa, AI liền trở thành từ nói truyền miệng của mọi người.
Tạp chí hi vọng nhận được sự quan tâm của vô số người, nay đã nổ phát súng đầu tiên với Vương thị.
Sáng sớm hôm đó, Nhâm Tiểu Túc đi theo đám Giang Tự ra khỏi nhà.
Giang Tự nhìn về phía hai người:
- Hai người các ngươi ăn sáng chưa?
- Trên đường sẽ mua…
Giang Tự lấy một túi giấy ra:
- Nè, bên trong là bánh rau hẹ mà phóng viên chúng ta làm.
Nhân lúc còn nóng mà ăn đi.
Lúc vừa tới hàng rào 61, chúng ta chưa kịp thích ứng lắm.
Thương nghiệp nơi đây vô cùng khó khăn, chỉ có vài cửa hàng bán điểm tâm mà thôi, cách nơi ở chúng ta rất xa.
- Không ai mở quán ăn à?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
- Không có, Vương thị không cho phép.
Sau này có mở cũng là sản nghiệp của hàng rào, thuộc quyền sở hữu của Vương thị….
Giang Tự nói.
- Vậy làm sao mọi người ăn sáng…
Nhâm Tiểu Túc thầm nói, làm việc cho người khác làm sao vui vẻ bằng tự kiếm tiền cho mình chứ?
Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng tiễn đám Giang Tự tới cổng thành.
Hắn nhìn Giang Tự đối chiếu giấy chứng nhận và được rời đi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tự quay đầu nói:
- Hữu duyên gặp lại.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chắc chắn gặp lại.
Giang Tự cười lắc đầu:
- Thế đạo này không thể nói trước cái gì hết.
Cho nên mỗi lần tạm biệt đều nên quý trọng.
Nói xong, Giang Tự lên xe rời đi.
Nhâm Tiểu Túc quay về đường cũ.
Thế nhưng trên đường đi lại có chút bất an.
Lúc này, một chiếc xe vượt dã chạy vượt qua hắn.
Hắn sửng sốt cảm thấy ba người trên xe có phần quen thuộc.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn chiếc xe, dừng lại suy nghĩ một chút rồi chạy về một hướng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận