Đệ Nhất Danh Sách

Chương 595: La Lam Đến

Tần Sanh đang suy nghĩ miên man thì bỗng nghe tiếng gõ cửa.
Hắn đi tới lại thấy đại lừa đảo đứng trước mặt mình.
- Có chuyện gì à?
Tần Sanh khách khí hỏi.
- Ta thấy phong thủy nhà ngươi không tốt.
Ở lâu sẽ bị âm khí nhập vào cơ thể. Bây giờ người trẻ tuổi cường tráng không cảm giác được nhưng ở lâu rất dễ nhiều bệnh nhiều tai…
Đại lừa đảo nói tiếp:
- Bất quá ngươi yên tâm.
Ta có cách hóa giải.
Ngươi bán căn nhà này lại cho ta đi. Ta sẽ hóa giải lệ khí nơi đây…
- Bệnh tâm thần…
Tần Sanh đóng cửa lại.
Hắn thầm nghĩ, đến cùng người này có phải người của cứ điểm 178 không.
Lúc nói hươu nói vượn chẳng đỏ mặt tí nào…
Đại lừa đảo xấu hổ xoay người rời đi, lại tới gõ cửa nhà Chu Nghênh Tuyết.
Hắn muốn ngồi ở đây chờ tới khi nào Nhâm Tiểu Túc chịu về với mình thì thôi!
Nhà gạch trong thị trấn có hơn 20 căn. Thế nhưng muốn làm láng giềng với Nhâm Tiểu Túc thì chỉ có hai chỗ mà thôi.
Một là nhà của Tần Sanh, hai là nhà của Chu Nghênh Tuyết.
Đại lừa đảo không lừa được Tần Sanh liền quay đầu đi sang nhà Chu Nghênh Tuyết.
Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng đập cửa bên cạnh thì không khỏi buồn cười. Chu Nghênh Tuyết sẽ chịu bán căn nhà đó cho đại lừa đảo à? Không thể nào.
Kết quả Chu Nghênh Tuyết lừa đại lừa đảo, bán căn nhà với giá 60.000 đồng. Chỉ một đêm căn nhà lại đổi chủ.
Chu Nghênh Tuyết đi mua một căn xa hơn nhà Nhâm Tiểu Túc một chút.
Mà đại lừa đảo nghiễm nhiên trở thành hàng xóm mới của thiếu niên…
Khi Nhâm Tiểu Túc biết được tin này thì không khỏi bối rối. Nữ nhân này vừa quay đầu liền vì chênh lệch mấy chục ngàn đồng mà bán đứng hắn!
Chu Nghênh Tuyết vừa vui vẻ đếm tiền vừa nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Lão gia, đây là tiền ta đầu tư bất động sản kiếm được đó.
Ta sẽ không chia cho ngươi đâu.
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Đầu tư cái quỷ thì có!
Chu Nghênh Tuyết không thấy được sắc mặt của Nhâm Tiểu Túc, tiếp tục nói:
- Lão gia, ta thấy khả năng cao nhà ở hàng rào 61 sẽ phát triển rất tốt. Ngươi nhìn đi, vừa qua được nửa tháng mà ta buôn bán lời tới tận mấy chục ngàn. Ta phải mua thêm nhiều căn nhà nữa. Nói không chừng qua một thời gian sẽ kiếm được thêm!
Nói xong, Chu Nghênh Tuyết hấp tấp rời đi, vừa ra tay đã mua liền 7 căn nhà. Thậm chí không để ý chuyện một căn nhà vượt qua 30.000 đồng.
Sau đó, nàng nằm trong nhà ảo tưởng về tương lai tươi đẹp. Hiện tại Chu Nghênh Tuyết xem như có chút vốn liếng. Tương lai nàng có thể đổi nghề làm thương nhân bất động sản. Với ánh mắt chọn bất động sản của Chu Nghênh Tuyết. Sớm muộn gì nàng cũng trở thành người giàu nhất trong liên minh hàng rào, đuổi kịp và vượt xa Vương thị!
Chu Nghênh Tuyết mang theo mộng đẹp đi ngủ.
Trong mộng nàng thấy bản thân đang đứng trên tường thành hàng rào, nói một cái hào khí với Nhâm Tiểu Túc:
- Lão gia, đây là hàng rào ta mua cho ngươi!
Lúc này, tiên sinh kể truyện đang thở dài trong phòng:
- Niếp Niếp à, từ lúc Nhâm Tiểu Túc tới hàng rào 61 tới giờ, ngươi nhìn xem một thử đi. Nữ nhân An Kinh tự tới, Kỵ Sĩ tới, bây giờ cả người của cứ điểm 178 cũng tới luôn. Nghe nói quan hệ giữa Nhâm Tiểu Túc và Khánh thị cực kỳ tốt.
Trước kia ta nghĩ hắn đang ở trong trung tâm của vòng xoáy chính trị. Kết quả ta đoán sai rồi, bản thân hắn chính là cái vòng xoáy kia…
Tiên sinh kể chuyện nói thế cũng đúng. Kỳ thật hắn muốn nói với Tiểu Lộc, tốt nhất ngươi đừng mong nhớ thiếu niên kia nữa, thật sự không có kết quả gì đâu, hơn nữa còn rất dễ gặp chuyện không ma.
Có điều tiên sinh kể chuyện nói nửa ngày cũng không thấy Tiểu Lộc trả lời trả vốn gì cả.
Tiên sinh kể chuyện kêu:
- Niếp Niếp?
Lúc này Tiểu Lộc mới khôi phục tinh thần:
- Hả? Ông nội kêu ta? Ông nội nói Nhâm Tiểu Túc là người mà nữ nhân nào gặp cũng thích hả?
Tiên sinh kể chuyện:
- …
...
Lúc này, đoàn xe của Chu Kỳ và La Lam đang trên đường chạy tới hàng rào 61. Chu Kỳ ngồi một bên đau khổ nói:
- Ngươi muốn tìm đường chết thì tự mà tìm đi, mắc gì lôi kéo ta vào. Biết rõ Vương thị là long đàm hổ huyệt thì đừng nên tới.
- Lúc này ta tới mới có thể chứng minh bản thân không chột dạ…
La Lam cười tủm tỉm:
- Vương thị tính là long đàm hổ huyệt cái gì. Họ có can đảm làm gì ta sao? Dám đụng tới ta?
- Vẫn có khả năng sẽ vụng trộm giam lỏng ngươi…
Chu Kỳ nói:
- À, không đúng, ngươi dẫn theo phóng viên của tạp chí hi vọng đi cùng. Họ không thể giam lỏng ngươi được, trừ phi giam lỏng luôn cả phóng viên kia. Bằng không tạp chí hi vọng sẽ sớm đưa tin này lên báo.
- Tạp chí hi vọng luôn muốn thu thập tin tức. Ta lại cần bên ngoài biết được hành tung của mình. Mọi người đều đạt được nhu cầu…
La Lam cười nói.
Lúc này, phóng viên của tạp chí hi vọng đang ngồi xe phía sau đoàn. Chỉ cần phóng viên còn ở đây đưa tin, Vương thị sẽ không dám đụng tới hắn.
Chung quy Vương thị đâu có lý do gì để giam lỏng La Lam đâu? Đây cũng là nguyên nhân La Lam và Khánh thị không thừa nhận việc họ cứ vũ khí hạt nhân. Không cần biết đến cùng họ có hay không, dù sao họ chắc chắn là không thừa nhận rồi.
Còn chuyện về sau có thừa nhận hay không cũng là chuyện trong tương lai, hiện tại chắc chắn là không.
Chu Kỳ thầm nói:
- Hiện tại thanh danh ở Trung Nguyên của ngươi đã xấu lắm rồi, lại diễn màn kịch than thở khóc lóc khiến nhiều người tin là thật. Đến khi họ phát hiện ngươi gạt họ, chỉ sợ sẽ chẳng ai tin ngươi nữa.
La Lam nhíu mày. Kỳ thật hắn cũng biết sẽ có một ngày như thế. Chuyện Khánh thị có vũ khí hạt nhân sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện. Chỉ cần ngươi sẽ dụng thì không thể xóa sạch dấu vết được.
Đến lúc đó, e rằng La Lam sẽ trở thành trò cười và kẻ lừa đảo lớn nhất mọi thời đại trong liên minh hàng rào.
Cuối cùng La Lam cũng kiên định nói:
- So với tương lai của Khánh thị thì nhiêu đây nhằm nhò gì.
Lấy thân hắn đổi lấy thời gian cho Khánh thị, La Lam cảm thấy bản thân buôn bán lời rồi.
- Được rồi…
Chu Kỳ bĩu môi:
- Nghe nói trong hàng rào 61 có rất nhiều người chuẩn bị kháng nghị ngươi. Ngươi tự suy nghĩ nên làm sao cho tốt đi.
- Ha ha, chỉ là một đám quần là áo lụa thôi. Có gì đâu mà sợ.
La Lam thoải mái đáp, căn bản không để đám đệ tử thế gia kia vào mắt.
Đoàn xe tiến vào hàng rào 61 vô cùng thuận lợi. Chỉ cần kiểm tra xe một chút là được thông qua.
Vương thị làm vậy là để tránh hiềm nghi. Bây giờ mọi người đều biết Vương thị dẫn đầu nhằm vào Khánh thị. Vì để tỏ thái độ công chính nên Vương thị tuyệt đối không tính toán chi li trong mấy việc nhỏ nhặt này.
Cao tầng đối chọi càng gay gắt, càng lợi hại thì ngược lại họ sẽ không câu nệ tí tiểu tiết này.
Trên đường đi, La Lam nhìn cây thường xuân xanh tươi nói:
- Lạ ghê, cây trường xuân trong hàng rào này thật kỳ quái. Mùa đông vẫn không héo rũ, hơn nữa trông lại càng um tùm hơn.
Thường xuân là loài dây leo sinh trưởng bám vào thành bên ngoài cao ốc. Tới mùa không héo rũ lại còn đâm chồi vươn dài ra tận mấy con phố.
Nếu quan sát từ trên không sẽ thấy, trường xuân đang lan dần tới vách tường hàng rào. Cứ như muốn bao vây cả hàng rào lại, ở trung tâm hàng rào lại chẳng có bao nhiêu.
Sắc xanh của thường xuân chiếm một phần mười hàng rào, trông rất đặc biệt.
Trong lúc La Lam đang suy nghĩ về chuyện cây thường xuân thì phía trước có người chặn đoàn xe lại. Trong tay đối phương còn vươn lên biểu ngữ:
“Khánh Chẩn độc tài, từ bỏ vũ khí hạt nhân!”
Ánh mắt La Lam híp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận