Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1014: Vấn Đề Lương Thực

"Hồ tỷ, để ta nói chuyện lại với hắn đã… "
Dương Tiểu Cận khẽ cười nói.
Chung quy Hồ tỷ giới thiệu việc làm, Nhâm Tiểu Túc có muốn đi hay không lại là chuyện khác.
Nàng cần phải hỏi ý Nhâm Tiểu Túc trước.
Hồ tỷ nóng nảy:
"Ngươi thương lượng cái gì với hắn nữa.
Ngươi nhìn bộ dáng lười nhác của hắn đi, có quỷ hắn mới chịu.
Cứ trực tiếp bắt hắn đi là được.
Ta nói ngươi biết, nam nhân đều mang cái đức hạnh này.
Lúc còn trẻ nam nhân nhà ta không lo làm việc cho đàng hoàng, chỉ biết trốn trong trường dạy học.
Về sau Tông thị bị đánh bại, ta phải nói mãi hắn mới chịu làm việc cho Tây Bắc.
Ngươi nhìn đi, bây giờ không phải tốt hơn rồi à?”

"Không được đâu Hồ tỷ…"
Dương Tiểu Cận cười lắc đầu:
"Vị kia nhà ta rất có chủ kiến, ta không tự quyết định được.
Như vậy đi, để ta nói với hắn một tiếng, ba ngày sau ta sẽ trả lời có được hay không? Dù sao đi nữa ta cũng rất cảm tạ ngươi đã giúp đỡ.”

"Được rồi…"
Hồ tỷ thở dài nói:
"Ta chỉ là sợ hắn kéo chân ngươi thôi."

Nói xong Hồ tỷ đi về, Dương Tiểu Cận đột nhiên cảm thấy nơi này sống rất tốt.
Không riêng việc nàng có thể kiếm tiền mà còn có các láng giềng bên cạnh, cách đó không xa là tiếng chơi mạt chược của các cô dì.
Trước cửa từng nhà là than được chất đống.
Có người phát hiện than nhà mình bị trộm thì sáng sớm đứng trước cửa nhà liên tục mắng.
Đương nhiên, loại chuyện trộm than này vẫn tương đối ít, bằng không mọi người đã chuyển than vào trong hậu viện rồi.
Đối với Dương Tiểu Cận mà nói, nơi này mang đầy hương vị tình người.
Dương Tiểu Cận trở lại trong phòng nói chuyện với Nhâm Tiểu Túc:
"Hồ tỷ giới thiệu công việc ở trung tâm hành chính cho ngươi, ngươi đi không?"
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
"Ta đến đó làm gì, trung tâm hành chính là nơi cư dân tới làm thủ tục hành chính.
Ta có làm qua bao giờ đâu.”

"Tùy ngươi, dù sao ta đã nói ba ngày sau sẽ trả lời.
Ngươi không muốn đi, ba ngày sau ta sẽ từ chối nàng… "
Dương Tiểu Cận cười tủm tỉm:
"Bất quá ta cảm thấy, ngươi làm việc ở trung tâm hành chính cũng không tệ.
Như vậy ta cũng có chỗ dựa, đi ra ngoài nói chuyện với các đại tỷ, bác gái khá có thể diện á."

"Được rồi, không ngờ ngươi cũng biết trêu chọc người khác… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Bất quá ta cảm thấy từ khi tới Tây Bắc, ngươi cười nhiều hơn trước đó.”

...
Hai người vẫn ra chợ bán khoai tây mỗi sáng sớm.
Ban đầu Dương Tiểu Cận cảm thấy khoai tây nhà mình tốt hơn nhà khác nên muốn bán nhanh tí, kết quả Nhâm Tiểu Túc nói nàng không nên làm như vậy.
Bởi vì việc buôn bán đối với họ mà nói là một loại thể nghiệm, còn với những nhà khác là để nuôi sống gia đình.
Các chủ quán vất vả khổ cực mua rồi chở rau tới đây bán, công sức đẩy xe ba bánh một đoạn đường dài mà lợi nhuận không được bao nhiêu.
Trong nhà họ còn có vợ chờ ăn cơm, còn cần đóng học, tất cả đều nhờ và việc buôn bán này.
Nếu Dương Tiểu Cận vì hứng thú và yêu thích của mình mà quấy nhiễu đến sinh ý các gia đình bình thường thì thật sự không tốt.
Dương Tiểu Cận không phải người không nghe lý lẽ.
Vì thế sau này nàng bán khoai tây mắc hơn những nhà khác một đồng.
Buổi tối khi Dương Tiểu Cận về nhà thì cảm khái:
"Tuy buôn bán khá cực nhưng cũng xem như một loại rèn luyện ý chí.
Hiện tại ta đã bắt đầu học được đạo lý đối nhân xử thế rồi."

Ban ngày lúc bán rau, Nhâm Tiểu Túc không đọc sách nữa mà đi bộ dạo chợ.
Những chủ quầy khác nhìn Nhâm Tiểu Túc bằng ánh mặt khác lạ, họ không biết Nhâm Tiểu Túc đang đi đâu.
Nhâm Tiểu Túc ghé từng quầy hàng hỏi giá, dù sao hắn cũng đi dạo khắp nơi, trông rất giống những người vô công nhà rỗi.
Khi Dương Tiểu Cận dọn quầy thì thấy Nhâm Tiểu Túc đem chút thịt rau mua được về.
Tất cả đều có chất lượng tốt nhất, cũng mắc nhất.
Theo Nhâm Tiểu Túc, hiện tại hắn hoàn toàn không cần tự làm khổ bản thân.
Lúc hành quân chiến đấu hắn phải sống cảnh màn trời chiếu đất, bây giờ không hưởng thụ cho tốt thì chờ tới lúc nào nữa?
Nhưng trong mắt các chủ quán khác, Nhâm Tiểu Túc lại là tên phá gia chi tử.
Chung quy ngươi tên nam tử dựa vào việc vợ mình bán khoai tây nuôi sống cả gia đình thì có thể tốt lành cỡ nào.
Ngần ấy đồ hắn mua, chỉ sợ tốn hết tiền vợ hắn bán khoai tây cả ngày a?! Hắn không biết tiết kiệm tiền, vạn nhất sau này có đứa nhỏ thì sao?
Đến ngày thứ ba, Nhâm Tiểu Túc cau mày trở lại quầy hàng, thấp giọng nói với Dương Tiểu Cận:
"Ngươi có phát hiện không, mỗi ngày giá đồ đều tăng.
Ngày hôm qua đậu giác 2 đồng, hôm nay lên 2 đồng 2.
Đây chỉ là rau quả thôi, giá cả gạo và mì càng tăng khoa trương hơn, ngày hôm qua 1 đồng 1 cân, hôm nay đã là 1 đồng 1.
Tuy nói bình thường giá cả thị trường thường xuyên lên xuống nhưng thêm vài hôm nữa chỉ sợ sẽ có vấn đề.
Ta cảm thấy việc thiếu lương thực ngày càng nghiêm trọng rồi."

"Ngươi cảm thấy Vương thị có chịu bán lương thực cho chúng ta không?"
Dương Tiểu Cận hỏi.
"Ta cảm thấy sẽ không, ngươi cũng biết hiện tại Vương thị hung ác cỡ nào, chuyện gài bẫy Hỏa Chủng rõ mồn một trước mắt.
Rất nhiều nạn dân chạy về hướng nam nhưng bọn họ vẫn thờ ơ thì làm sao có thể vì chút chuyện này mà quấy rầy kế hoạch của họ… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bất quá không sao, nếu đi tới bước cuối cùng, ta vẫn còn biện pháp."

Tuy biện pháp của hắn chưa chắc tốt nhất nhưng ít nhất có thể giúp người Tây Bắc không có nạn đói nặng nề.
Dương Tiểu Cận nhìn bộ dáng Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc suy nghĩ.
Có lẽ người khác đều cảm thấy Nhâm Tiểu Túc chỉ là đi dạo không có mục đích nhưng nàng biết Nhâm Tiểu Túc là Thiếu soái Tây Bắc, hắn đang suy nghĩ vì Tây Bắc.
"Đúng rồi…"
Dương Tiểu Cận bỗng nói:
"Hôm nay là ngày trả lời Hồ tỷ, đến cùng ngươi có đi làm hay không."

"Đi…"
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Vừa vặn ta cũng muốn xem thử cách vận hàng của trung tâm hành chính trong hàng rào."

Trước giờ Nhâm Tiểu Túc chưa tới trung tâm hành chính hàng rào bao giờ.
Hẳn cũng có một hai lần nhưng không phải cho nổ thì cũng là đi ngang qua nóc nhà….
Hắn ở trong hàng rào chỉ với thời gian ngắn, không quá hiểu về cơ chế vận hành của hàng rào.
Tỷ như khế ước mua nhà chẳng hạn.
Đổi lại là trên thị trấn, mọi người chỉ cần vài câu là xong.
Đối khi còn có đám người hung ác cố tình cưỡng chế nhà của người khác nữa.
Căn bản không có khế ước mua bán nhà gì đó.
Đổi lại là trong hàng rào, những vụ buôn bán đó sẽ không được pháp luật xác nhận.
Còn có gần đây Hồ tỷ hỏi bọn họ khi nào thì kết hôn, trên thị trấn không ai hỏi như vậy hết.
Nam nữ chỉ cần sống chung là thành đôi rồi, không cần ai chứng nhận cả…
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hắn cần phải tìm hiểu nơi này.
Bởi vì đây sẽ là nơi hắn trải qua nửa đời còn lại.
Hơn nữa, hắn cũng muốn xem thử hàng rào 144 sẽ xử lý chuyện thiếu lương thực thế nào.
Với lại hành vi cải trang vi hành này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khá là hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận