Đệ Nhất Danh Sách

Chương 908: Thân Phận

Nhâm Tiểu Túc không như P5092 tưởng tượng, trực tiếp chạy đi qua giết mọi rợ, điều này khiến P5092 yên tâm rất nhiều.
Nói thật, từ trước đến nay hắn là người tương đối cẩn thận, cho nên nếu Nhâm Tiểu Túc là hán tử hùng hổ, hắn sẽ cảm thấy bản thân không cách nào phối hợp cùng Nhâm Tiểu Túc.
Chung quy tư tưởng chiến thuật hai bên không đồng dạng.
Bất quá hiện tại, mặc dù Nhâm Tiểu Túc cũng khá cậy mạnh nhưng bình thường hành sự vẫn tương đối cẩn thận.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã dẫn theo Dương Tiểu Cận và P5092 đi xuống núi, vốn P5092 còn muốn hỏi Nhâm Tiểu Túc có muốn hỗ trợ hay không, kết quả lại thấy không biết từ chỗ nào Nhâm Tiểu Túc móc ra mấy thanh thuốc nổ.
Ngay sau đó, bắt đầu không ngừng quang ra bên ngoài.
Một màn này khiến P5092 nhìn mà sững sờ:
"Thuốc nổ TNT này ngươi lấy từ đâu?"
"À…"
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
"Ảo thuật, ngươi có nghe qua chưa?”

P5092 dở khóc dở cười:
"Ngươi tưởng ta ngu ngốc à, sao có thể là ảo thuật? Này chắc chắn là ma pháp!"
"Không khác lắm không khác lắm…"
Nhâm Tiểu Túc trả lời cho có.
Hiện tại khả năng thu nạp không phải bí mật trí mạng gì.
Hơn nữa P5092 đã là người của mình nên tuy hắn không muốn nói thẳng, cũng không định gạt đối phương, cứ để tên này tự hiểu thôi…
Nhưng mà lúc này, P5092 nhìn số thuốc nổ TNT kia bỗng nhiên nói:
"Đợi một chút, đây không phải thuốc nổ của Hỏa Chủng à, ngươi lấy đi lúc nào vậy? Sao ngươi có thể vào kho đạn?”

Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái, sau đó ném giấy chứng nhận cho P5092 rồi nói:
"Đây không phải giấy chứng nhận của ngươi cho ta sao, ngươi quên rồi?"
P5092 nhìn giấy chứng nhận trong tay mà hít một hơi.
Nếu hắn biết Nhâm Tiểu Túc dám lấy ngần ấy thuộc nổ, hắn nhất định không đưa giấy chứng nhận cho Nhâm Tiểu Túc a.
Thời điểm này, P5092 hỏi:
"Ngươi tính dùng số thuộc nổ này rồi chôn như địa lôi à? "
Hắn nhớ mang máng, khi Nhâm Tiểu Túc dẫn theo lính trinh sát từng dùng qua một chiêu này.
Nhưng mà Nhâm Tiểu Túc lại lắc đầu:
"Các này ta từng dùng qua một lần trong rừng rậm của phương bắc Trường Thành, nếu bọn họ có người đào tẩu, nhất định sẽ chú ý dấu vết trên đường, hơn nữa nơi này là chiến trường chính của Vương thị cùng quân viễn chinh đoàn, Vương thị chắc chắn có vùi địa lôi ở trong này, mọi rợ đạp phải địa lôi nhất định thua thiệt."

Việc này càng khiến P5092 cảm thấy kì quái:
"Vậy ngươi lấy số thuốc nổ Tiểu Ngọc Tỷ này ra làm gì vậy, xông lên ôm bom tự sát sao?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn một cái:
"Mệnh của ta so với bọn họ đáng giá nhiều, sao có thể làm loại chuyện này? Kiên nhẫn chờ là được rồi, trong chốc lát ngươi sẽ hiểu thôi."

P5092 nhìn Dương Tiểu Cận bên cạnh một cái, phát hiện đối phương đang dựa vào ở trên một tảng đá, cô nương này thậm chí còn kéo mũ của áo khoác lên để che ánh sáng, hoàn toàn không quan tâm tới bọn họ đang làm gì.
P5092 hiểu rõ một tay súng bắn tỉa ưu tú tuyệt sẽ không phải một người lười biếng, người lười biếng không thể trở thành tay súng bắn tỉa.
Cho nên, Dương Tiểu Cận đây là cho rằng Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn có thể ứng phó?
Xem ra, đối phương hiểu rất rõ năng lực của Nhâm Tiểu Túc.
Cũng biết Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn có thể đi xuyên qua chiến trường.
P5092 nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Diện tích Đại Ngưu sơn mấy vạn mẫu, ngàn vạn đường núi có thể đi, vì cái gì ngươi lại phải đi xuyên qua chỗ này?”

Nhâm Tiểu Túc ngồi trên một tảng đá:
"Trực giác, trực giác của thợ săn."

"Ngươi trước kia từng đi săn sao?"
P5092 đối với khái niệm thợ săn này kỳ thật rất lạ lẫm, bởi vì người hàng rào không được ra ngoài, lưu dân có thể có thể săn bắt lại ít, sinh vật biến dị ngày càng nhiều, cái nghề thợ săn này gần như đã tuyệt chủng.
Nhâm Tiểu Túc cười giải thích nói:
"Trước kia sống trên thị trấn không có đồ ăn a, chỉ có thể ra ngoài đi săn, lúc ấy ta còn là lưu dân.
Ban đầu mới học đi săn thời điểm, không săn được ái gì nhưng ngươi đâu thể đói bụng được, vì phải học."

"Học với ai?"
P5092 hỏi.
"Tự nhiên là lão sư tốt nhất…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta từng thấy mèo rừng, gặp qua sói, gặp qua hồ ly, côn trùng săn mồi, chỉ có thể học hỏi từ chúng, dần dà sẽ biết bản thân nên làm như thế nào.
Nhền nhện vì chờ đợi con mồi có thể bất động một ngày một đêm không chút sứt mẻ, mèo rừng vì đi săn mà tìm cơ hội, cảm nhận hướng gió, dò xét địa hình, đợi con mồi đưa lưng về phía mình, khi thảy thời cơ chín muồi, nó sẽ không chút do dự lập tức ra tay."

Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
"Kỳ thật có đôi khi chính ta cũng rất kỳ quái, có một số việc như leo núi, tỷ như sinh tồn hoang dã, ta chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền có thể có tốt nhất đáp án, phảng phất như có người từng dạy qua vậy, những cái đó đã như là bản năng trong thân thể của ta, chưa từng mất đi.
Trả lại có một việc ta cũng rất khó học được, tỷ như ta một mực không học được cách lái xe đạp, không phải ta không có cân đối cân bằng, mà là...
không biết vì cái gì khi lái xe đạp sẽ có chút sợ hãi, cứ như trước đó đã từng bị vậy.”

Dương Tiểu Cận nghe tới đây thì mở mũ nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, nàng nhớ rõ Nhâm Tiểu Túc từng nói trí nhớ của hắn về trước kia là một mảnh hỗn độn, chính Nhâm Tiểu Túc cũng không biết mình từ đâu mà đến, đã làm cái gì.
Tựa hồ, này sinh tồn hoang dã đã là bản lĩnh vốn có của hắn, là một manh mối hữu dụng, còn có chuyện không biết lái xe đạp nữa.
Dương Tiểu Cận cũng không quá quan tâm tới quá khứ của Nhâm Tiểu Túc, nàng cảm thấy mình thích chính là Nhâm Tiểu Túc bây giờ, cho nên đối phương từng trải qua chuyện gì, thân thế ra sao cũng không ảnh hưởng gì tới tình cảm của nàng dành cho hắn.
Thế nhưng nàng hiểu rõ, kỳ thật ở sâu trong nội tâm Nhâm Tiểu Túc vẫn có khúc mắc với chuyện này.
Tuy bình thường hắn không đề cập tới nhưng đây vốn là tính cách Nhâm Tiểu Túc, chuyện hắn càng lảng tránh chứng tỏ hắn lại càng quan tâm.
Ai lại vui khi bản thân mất đi ký ức mười năm chứ?
Cho nên, nếu như có thể giúp Nhâm Tiểu Túc tìm về phần ký ức đó, Dương Tiểu Cận phi thường vui lòng.
P5092 nghĩ nghĩ nói:
"Trong chiến trường ngươi tựa như thiên địch của mọi rợ.
Thiên phú chúng lấy làm tự hào đứng trước mặt ngươi lại chẳng đáng nhắc tới, bất quá..."
Kết quả lúc này, hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
"Ngươi nhìn đi, lời này còn chưa nói hết, nhóm người bị hại đầu tiên đã tới cửa!"
Khóe mắt P5092 co quắp một chút, người bị hại là cái quỷ gì.
Nghe thế nào cũng không được tự nhiên hết? !
Nhưng mà, sau một khắc hắn thấy được, trước mặt Nhâm Tiểu Túc xuất hiện một Ám Ảnh Chi Môn đường kính chừng một mét.
Cánh cửa màu đen phảng phất muốn thu hết toàn bộ ánh sáng vào, khiến người ta thấy được liền tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Túc nhét một phần thuốc nổ vào Ám Ảnh Chi Môn.
P5092 bỗng nhiên ngẩng đầu, địa phương cách đó chừng một ki lô mét đột nhiên vang lên tiếng nổ to lớn.
P5092 xác định, tiếng nổ kia là do Nhâm Tiểu Túc gây nên.
Hắn có phần mê mang, đến cùng trên tay vị Thiếu soái Tây bắc này có bao nhiêu năng lực a?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận