Đệ Nhất Danh Sách

Chương 644: Bắt Đầu Săn Bắn

Lão Lý cứ thế mà đi, vốn hắn tới Thanh Hòa là vì Nhâm Tiểu Túc không xuất hiện nên phải tới chủ trì cục diện.
Bây giờ lại thấy Nhâm Tiểu Túc trong đám người bị bắt cóc, rốt cục hắn cũng yên lòng.
Tuy lời này nói ra nghe có vẻ không được tự nhiên nhưng lại đúng với thực tế…
Cũng không phải lão Lý không quan tâm an nguy đám sinh viên này mà thật sự hiện giờ Lạc thành rất cần người.
Hắn thật sự không thể lãng phí thời gian.
Sai khi ném cuốn băng ghi hình ra, đạo tặc trong khu nhà bắt đầu chờ phản ứng của Thanh Hòa.
Thế nhưng họ chờ rất lâu cũng chẳng đợi được gì.
Hơn nữa, đạo tặc phụ trách khống chế cao điểm nói, có một Kỵ Sĩ tên Lý Ưng Duẫn đã rời khỏi nơi này, đang đi ra ngoài đại học.
Đám đạo tặc có phần buồn bực, không tấn công cũng không nói gì. Đến cùng đám Thanh Hòa này muốn làm gì?
- Chuyện này thật khác thường…
Người phụ trách đám đạo tặc lạnh giọng nói:
- Tăng số người lên mái nhà.
Lý Ứng Duẫn đã rời khỏi nơi này, không ai thương lượng với chúng ta khả năng cao là chuẩn bị tấn công mạnh.
Nhớ kỹ, nếu cảnh vệ tấn công tới, chúng ta nhất định phải phòng thủ được!
Nói xong, người bên cạnh lại điều thêm 10 người lên lầu.
Đối với đạo tặc mà nói, họ là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, vì thế hiểu rõ dưới tình huống không sử dụng hỏa lực, tòa nhà này khó công thế nào.
Hẳn Thanh Hòa sẽ không sử dụng hỏa lực, chung quy nơi này còn mấy trăm sinh viên.
Nếu dùng đại pháo, đạo tặc chết là cái chắc nhưng chắc chắn sinh viên cũng không thể bảo toàn.
Thanh Hòa khẳng định không nguyện ý tự tay giết chết sinh viên để phải chịu áp lực từ dư luận.
Lúc này, người phụ trách nhóm đạo tặc vẫn cảm thấy có phần không bất an.
Dường như có chỗ nào đó có vấn đề.
Việc lão Lý lặng lẽ rời đi khiến hắn có dự cảm chẳng lành.
- Kéo một sinh viên lên mái nhà, giết trước mặt đám cảnh vệ…
Người phụ trách đạo tặc cười lạnh:
- Ta muốn nhìn xem họ đang giở trò quỷ gì.
- Phía trên muốn chúng ta kéo dài tới buổi tới.
Hiện tại tự làm chủ có khiến cảnh vệ hành động ngay hay không.
Vạn nhất nhiễu loạn kế hoạch của phía trên thì không tốt lắm…
Sĩ quan phụ tá bên cạnh nói.
- Ta cũng muốn làm giữ nguyên kế hoạch.
Thế nhưng Lý Ứng Duẫn hành động bất thường khiến ta cảm thấy bất an.
Làm theo lời ta nói, giết một tên sinh viên để thăm dò phản ứng đám cảnh vệ kia.
Nói xong, sĩ quan phụ tá lập tức dẫn người vào phòng học.
Hắn vừa vào cửa, phòng học đang loạn thành một đoàn lập tức im lặng, như một đám dê đang đợi làm thịt.
Đạo tặc cười lạnh:
- Ta đã ném băng ghi hình cho Thanh Hòa.
Bất quá họ không có phản ứng nào cả.
Các người xem đi, chúng ta đã tỏ rõ thành ý, thế nhưng đối phương không chấp nhận.
Rõ ràng chỉ cần đưa vệ tinh cho chúng ta là được rồi.
Nhưng trông bộ dáng của Thanh Hòa hẳn không quá quan tâm tới sống chết của các ngươi.
Bắt người dẫn lên lầu!
Hai đạo tặng tiến vào muốn bắt một nữ sinh ngồi gần cửa.
Nữ sinh ra sức giãy giụa, thế nhưng nàng đâu phải đối thủ của đạo tặc.
Nữ sinh khóc rống lên:
- Các ngươi bắt ta làm gì, các ngươi muốn làm gì!
Đám sinh viên lẳng lặng nhìn, có vài nam sinh muốn động thủ nhưng thân thế lắc lư hai cái cũng không có dũng khí mở miệng.
- Buông nàng ra, bắt ta.
Âm thanh vừa vang lên, đám đạo tặc ngây ngẩn cả người. Ánh mắt đạo tặc xuyên qua đám đệ tử hướng về phía Nhâm Tiểu Túc.
Mà đám đạo tặc cũng không phải nhìn một cái là thấy Nhâm Tiểu Túc.
Mà trong chớp mắt Nhâm Tiểu Túc lên tiếng, đám đồng học bên cạnh đã yên lặng nhích người tránh ra, để lộ ra thiếu niên vì sợ bị đạo tặc nhận nhầm người.
Đạo tặc hứng thú đánh giá Nhâm Tiểu Túc:
- Muốn làm anh hùng? Tốt, đưa hắn lên mái nhà.
Trong nhóm sinh viên, có người thấy Nhâm Tiểu Túc thì ngây ngẩn cả người:
- Đây chẳng phải là người được Trịnh Hàng thuê để điểm danh à.
Sao lại là hắn…
Nơi này có đồng học của Dương Tiểu Cận, họ tuyệt đối không ngờ người vừa lên tiếng lại không phải sinh viên thật sự của Thanh Hòa.
Nhâm Tiểu Túc đứng lên từ trong đám người, đối diện với đám đạo tặc.
Hai tên đạo tặc treo súng bên hông rồi đi qua bắt lấy cánh tay Nhâm Tiểu Túc.
Khi đạo tặc tới gần, Nhâm Tiểu Túc . . Âm Thầm tính toán.
Trong phòng học có tổng cộng 4 tên đạo tặc, ba người là tiến vào từ bên ngoài, một người canh giữ ở phòng học.
Không đúng, còn một tên đạo tặc ẩn giấu trong đám sinh viên nữa.
Tổng cộng năm tên!
Trong chớp mắt khi đạo tặc sắp bắt được tay Nhâm Tiểu Túc thì họ chợt thấy đối phương nhếch miệng cười.
Không chờ họ suy nghĩ cẩn thận thiếu niên này cười cái gì đã thấy Nhâm Tiểu Túc đột nhiên giơ tay lên rồi chuẩn sát bóp cổ hai người nọ.
Cổ của hai đạo tặc bị bóp méo một cách vô cùng quỷ dị!
Đạo tặc còn lại tính bắn Nhâm Tiểu Túc nhưng trong nháy mắt, thiếu niên đã được bao phủ bởi thiết giáp.
Thiết giáp bắt lấy hai người vừa bị bóp cổ ném về phía trước.
Lực lượng cường đại khiến hai tên đạo tặc đứng đối diện mất cân đối, hung hăng văng về sau, đập vào mặt tường!
Hai đạo tặc này chẳng khác nào đồ chơi trước mặt quái thú, không có tí lực chống cự nào!
Một tiếng ầm vang lên, thiết giáp phá tan vách tường phòng học, vọt ra ngoài hành lang.
Hai đạo tặc canh giữ bên ngoài chẳng khác nào vải bông mặc người nhào nắn, trong miệng không ngừng ho ra máu.
Súng trường vẫn còn treo trên cổ họ, mãi tới khi cổ cả hai quẹo qua một bên.
Nhất thời, trong phòng học là cát bụi mù mịt.
Học sinh kinh ngạc không nói thành lời.
Họ nhìn lỗ hổng lớn trên vách tường với vẻ mặt mịt mờ, thất thố.
Một màn này của Nhâm Tiểu Túc thật sự quá mức bạo lực.
Loại lực lượng này đã đạt tới cực hạn, khiến đám sinh viên vô cùng rung động.
Có sinh viên kịp phản ứng, đây không phải siêu phàm giả trong truyền thuyết đó ư?
Vì sao đối phương lại ở chỗ này?!
Trước đó, sinh viên trong trường đã thảo luận về Nhâm Tiểu Túc vài ngày.
Nhưng dù thế nào đi nữa, họ cũng không ngờ người họ đang thảo luận lại ở ngay bên cạnh.
Đám đồng học của Dương Tiểu Cận kinh ngạc không hiểu.
Kỳ thật họ mới là người kinh ngạc nhất trong đám sinh viên lúc này!
Đạo tặc phía ngoài nghe được động tĩnh thì nhanh chóng tiến tới phòng học.
Chỉ có những đạo tặc canh giữ súng máy vẫn ở nguyên tại chỗ.
Tối đa 15 giây, đám đạo tặc này sẽ tới phòng học!
Nhâm Tiểu Túc được bọc trong thiết giáp, nghe được tiếng bước chân rầm rộ thì cười lạnh.
Bất quá hắn không đi đánh đám người này ngay mà quay lại phòng học, vặn gãy cổ tên đạo tặc núp trong đám sinh viên kia!
Một nữ sinh thấy Nhâm Tiểu Túc mặc thiết giáp thì sợ hãi:
- Ngươi… đến cùng ngươi là ai?
Nhâm Tiểu Túc ở bên trong thiết giáp, nhếch mép cười:
- Ta? Ta là người mà Dương Tiểu Cận thích.
Tiếng bước chân đã tới gần, Nhâm Tiểu Túc lần nữa xông ra khỏi phòng học thông qua lỗ hổng trên bức tường kia.
Phảng phất như một con dã thú đang bắt đầu săn mồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận