Đệ Nhất Danh Sách

Chương 447: Thầy Bói

Vì cứ điểm 178 quyết tâm tử chiến tới cùng tại núi Vũ Xuyên, không ngừng ép lùi Tông thị vì sau.
Đạo lý ai binh tất thắng chính là như vậy.
Thân ở tiền tuyến, Trương Cảnh Lâm xem chuyện đường lui bị đoạn thành như chẳng có gì. Toàn thể cứ điểm 178 cùng tướng sĩ có chung mối thù, từng người không ngừng phấn đấu, mỗi người một vẻ, quyết tâm không sợ chết.
Đương nhiên, đây là lòng tin được xây dựng nhiều năm, tuy nó không thay đổi được tình huống đầy nguy cơ của cứ điểm 178.
Hai ngày nay, Trương Cảnh Lâm im lặng không nói gì. Cũng có tướng lãnh tới hỏi làm cách nào để giải quyết việc Tông thị tập kích cứ điểm 178 nhưng hắn vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
Các tướng lãnh cảm thấy có phần kỳ quái. Dường như Trương tư lệnh không chút hoang mang hay lo sợ. Bình thường dù có chuyện gì cũng sẽ quyết đoán giải quyết, sao bây giờ lại để Tông thị nắm mũi kéo đi rồi?
Dù núi Vũ Xuyên có thắng trận đi nữa thì nhà của họ sắp không còn rồi.
Việc này khiến một đám tướng lãnh không khỏi nóng lòng. Có tướng lãnh tóc đa bạc trắng chỉ trong một đêm, bạn bè thân hữu của hắn đều ở đó hết mà.
Có người lén lút tới hỏi Lâm Dự Trạch phụ trách nhà ăn:
- Mấy ngày nay Tư lệnh ăn cơm thế nào?
Đây là có người muốn nhìn từ những chi tiết này để xem Trương Cảnh Lâm có hậu thủ gì không. Nếu có, hẳn cơm hắn ăn sẽ như ngày thường. Nếu không có, e rằng sẽ ăn ít cơm hơn.
Tướng lãnh của cứ điểm 178 cũng biết việc này. Cũng hiểu đây là thói quen kỳ quặc của Tư lệnh nhà họ.
Nhưng vẻ mặt Lâm Dự Trạch đau khổ nói:
- Hai ngày rồi Tư lệnh chưa ăn gì…
Tướng lãnh cứ điểm 178 đau khổ, lần này ngay cả ăn cơm Trương tư lệnh cũng không ăn?!
Tuy phía Tông Ứng liên tiếp thất bại nhưng vị Tổng tư lệnh của Tông thị biết, chỉ cần vài ngày nữa, thế cục sẽ thay đổi. Chỉ là vấn đề ở chỗ, hắn không biết nên giải thích thế nào cho Đoàn chủ tịch mà thôi.
Trong mắt Đoàn chủ tịch, chiến tranh không chỉ là chiến thắng, trong thời gian đó có rất nhiều người nghĩ cách bài trừ phe đối lập.
Mà rất nhiều người nhìn chằm chằm vị trí Tông Ứng đang ngồi. Mắt thấy, một khi kế hoạch thành công sẽ là chiến thắng xưa nay chưa từng có.
Nói thật, không ít người đều muốn hái quả đào này của Tông Ứng.
Lúc này, Đoàn chủ tịch đã phái người tới hỏi ý kiến. Mà Tông Ứng biểu thị, hết thảy là trách nhiệm của Tông Vụ. Nếu không phải Tông Vụ dẫn binh sĩ chủ lực là đoàn 131 rời đi thì chuyện này sẽ không xảy ra.
Chung quy thì trận địa đoàn 131 đóng giữ rất quan trọng. Bây giờ Tông Vụ vì chuyện tài sản bị cướp mà rời đi, từ bỏ lợi ích tập đoàn, xem như lâm trận bỏ trốn.
Mà hành vi lâm trận bỏ trốn lại ảnh hưởng tới toàn cục, làm rối loạn bố trí nơi tiền tuyến.
Đoàn chủ tịch liên hệ với Tông Vụ, Tông Vụ chửi ầm lên, nói Tông Ứng không giữ được hậu phương thì đánh trận kiểu gì?
Hai bên cãi cọ, không ngừng đùn đẩy trách nhiệm.
Nhưng đoàn 131 của Tông Vụ đã mất dấu Tiêm Đao Liên. Hắn biết rõ, kỳ thật tội lớn nhất của hắn không phải lâm trận bỏ trốn mà ở chỗ, trong lúc chiến tranh lại vận chuyển tài sản làm đường lui chính là nghi kỵ của Đoàn chủ tịch.
Sau chiến tranh thì sao? Tất nhiên thứ chờ đón Tông Vụ chính là cuồng phong bão táp.
Cho nên, việc khiến mọi người ngoài ý muốn là Tông Vụ lại dẫn theo đoàn 131 rời đi!
Tuy đội cơ giới rất ỷ lại đội hậu cần nhưng Tông Vụ dám chạy chứng tỏ hắn đã sắp xếp xong nơi dừng chân ở Trung Nguyên.
Hành vi dẫn theo một đội cơ giới tới nương nhờ, tất nhiên người nào cũng hoan nghênh rồi!
Chuyện này khiến tất cả mọi người trong Tông thị cực kỳ khó chịu. Mà Tông Ứng lại thở phào nhẹ nhõm, vì chuyện Tông Vụ chạy trốn đã thu hút sự chú ý của mọi người khỏi sự thất bại tại tiền tuyến. Không ai có tâm tư để ý tới Tông Ứng nữa.
Chuyện Tông Ứng nên làm nhất lúc này là chống chọi sự tấn công của cứ điểm 178 ở núi Vũ Xuyên. Nếu kế hoạch tiếp theo không thành công, Tông thị bị đánh bại thì thật sự toi đời.
Ban đêm, trong hàng rào 146 rất yên tĩnh, Nhâm Tiểu Túc đoán nơi này cấm đi lại vào ban đêm. Bằng không sao hắn chẳng thấy cư dân nào cả, chỉ có binh sĩ thỉnh thoảng qua lại tuần tra mà thôi.
Đối với Nhâm Tiểu Túc, tổ đội tuần tra chẳng gây được trở ngại gì với hắn. Hiện tại, việc khó khăn nhất là tìm nơi cao tầng Tông thị đang ở.
Nhâm Tiểu Túc đưa ra mục tiêu cho hành động này Chém đầu. Mục đích của hắn không phải phá hủy cả hàng rào 146, càng không cần tiêu diệt chi đội đóng giữ ở đây mà làm tê liệt cao tầng Tông thị, khiến Tông thị dẫm vào bước xe đỗ của Dương thị.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng, Tông Thừa là trưởng quan của chi đội này, hẳn ngày bình thường Tông Thừa nhất định ở lại quân doanh?
Người khác không nói, Tông Thừa mới là người hắn muốn giết nhất.
Chuyện lẻn vào quân doanh, điều tra nơi ở của cao tầng Tông thị là chuyện mà Nhâm Tiểu Túc cần làm nhất lúc này.
Nhưng mà tìm là tìm thế nào mới được…
Nhâm Tiểu Túc trốn dưới một cây cầu cả đêm. Hôm sau thì đi bộ trên đường phố như cư dân bình thường.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc phát hiện, vẻ mặt cư dân hàng rào 146 rất thờ ơ. Mọi người không trò chuyện với nhau mà bầu không khí cũng cực kỳ áp lực.
Hắn không biết đến cùng khoảng thời gian này Tông thị đã làm gì lại khiến dân chúng mất hết sinh lực như thế. Lúc tiến vào hàng rào, Nhâm Tiểu Túc mới ý thức được, Tông thị đã mất nhân tâm của lưu dân, mà ngay cả cư dân trong hàng rào cũng vậy.
Thế nhưng hắn không tiếp xúc với bất kỳ cư dân nào, hắn cũng không thể kéo từng người tới hỏi cao tầng Tông thị ở đâu.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang đi dọc trên đường thì trước mắt bỗng thấy một người giơ cờ trắng, trên cờ trắng viết 3 chữ: Thần Toán Tử.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp thầy bói trên đường phố. Bất quá chuyện này chỉ xem chơi là tốt rồi, nghe nói 100% đều là lừa đảo, lừa ăn lừa uống người khác.
Thời điểm 2 người đi thoáng qua nhau, thầy bói bỗng kéo tay Nhâm Tiểu Túc lại, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc lật tay, khóa cổ tay đối phương lại rồi kéo vào ngõ nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không ai để ý mình mới lên tiếng:
- Ngươi làm gì đó?
Tên thầy bói đau tới đổ mồ hôi lạnh:
- Buông tay, buông tay ra. Ta là thầy bói, thấy gần đây ngươi có thể sẽ đụng phải tai ương đổ máu nên muốn xem mệnh cho ngươi.
- A…
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ, lý do thoái thác này chỉ là một loại lừa gạt, muốn hóa giải tai ương máu đổ gì đó phải bỏ tiền ra:
- Ta không ngốc, ngươi lừa người khác nhưng không lừa được ta.
- Sao ngươi không biết phân biệt tốt xấu gì hết vậy…
Thầy bói cạn lời:
- Ta thật sự tốt bụng muốn xem mệnh cho ngươi mà. Ta xem chuẩn lắm đấy.
- Chuẩn?
Nhâm Tiểu Túc cười lạnh:
- Vậy ngươi tính được cái gì?
- Cái gì cũng tính ra được!
Thầy bói nói.
- Vậy ngươi giải bài toán này đi, cho hàm số bậc hai fx = A X bình phương cộng B X cộng C với X = 1. Tính f1, f0, f4?
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục cười lạnh:
- Không phải ngươi nói cái gì cũng tính được hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận