Đệ Nhất Danh Sách

Chương 720: Thổ Phỉ Hoàn Lương

Hàng rào được quản lý bằng AI đem tới cảm giác mới lạ cho Giang Tự.
Trong thời đại của hắn đột nhiên có một hàng rào kỳ lạ được tạo ra.
Với tư cách là người chứng kiến, dù đây có phải việc tốt không thì Giang Tự vẫn muốn thăm dò và khám phá “thế giới” kỳ lạ này.
Sau một ngày tham quan, Giang Tự phát hiện người ở đây rất khiêm tốn, không nhặt của rơi, Giang Tự thậm chí còn thấy khi ra vào nhà mọi người không thèm khóa cửa.
Hắn đứng trước cửa nhà của gia đình này suốt ba tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy có ai tiến vào trộm đồ cả.
Người đi đường không ngừng qua lại, cùng lắm chỉ nhìn vào cái nhà đó một cái rồi tiếp tục sải bước đi tiếp.
Một phóng viên nhỏ giọng nói thầm:
- Xem ra để AI quản lý hàng rào quả là có chỗ đặc biệt.
Tháng trước ta từng bị mất một cái xe đạp ở Lạc thành, kết quả đi tới phòng trị an báo án lại chẳng ai quan tâm cả.
- Cho nên ngươi mới viết một bài báo lên án phòng trị an…
Giang Tự bình tĩnh nói:
- Chỉ là bản thảo đã bị ta từ chối.
Phóng viên có phần xấu hổ:
- Ta cũng chỉ viết sự thật thôi mà.
Phòng trị an ở Lạc thành thấy việc nhỏ thì mặc kệ không hỏi, phải là án lớn họ mới nhúng ta vào.
Các ngươi nhìn hàng rào 61 này là xem, xe đạp họ để ven đường còn chẳng thèm khóa lại nữa.
Vì cái gọi là càng quan tâm càng chú ý, Giang Tự cũng không quá để tâm nhưng người từng bị mất xe đạp này lại nhìn rất kỹ.
Xe đạp trên đường thật sự không hề bị khóa.
Điều này trực tiếp hủy mất đường làm ăn của những xưởng sản xuất ổ khóa tại đây rồi…
Phóng viên không nhìn xa như Giang Tự nên hắn cảm thấy được sống trong hàng rào thế này rất an tâm, cũng không quá tệ.
Giang Tự bỗng nói:
- Có phải các ngươi đã bắt đầu hâm mộ cuộc sống ở đây không.
Mỗi ngày có cơm đủ ăn, mỗi người đều có việc để làm, hơn nữa còn không sợ đánh nhau và ăn cắp?
- Đúng thế….
Phóng viên nọ gật đầu:
- Cảm giác bị quan sát không quá tốt nhưng nếu là trí thông minh nhân tạo cũng không tệ.
Kỳ thật cũng chẳng quá khó tiếp nhận, ngươi nhìn thử xem, tập đoàn nào cũng giám sát cuộc sống của dân chúng đó thôi.
Chỉ là không trực quan như camera, người dân bình thường nào có tự do chân chính.
Giang Tự gật đầu, ngược lại hắn cũng đồng ý với suy nghĩ này. Đây cũng là nguyên nhân hắn bị camera theo dõi nhưng không phản cảm: ở đâu cũng vậy thôi.
Bất quá Giang Tự nói:
Đột nhiên ta nhớ tới một câu: Thánh tri tuy không tồn tại nhưng gần như vậy vẫn có.
Vừa hay, gia chủ hiện giờ của Vương thị cũng tên Vương Thánh Tri, đồng âm với câu nói này.
Giang Tự nói tiếp:
- Các ngươi nhìn đi, hàng rào 61 không có ăn mày.
Mọi người đều có việc làm.
Vương thị dùng số liệu được AI tổng kết và phân phối công việc cho từng người.
Cam đoan họ có thể có cơm ăn cũng có thể kiếm được tiền.
Nhưng các ngươi có nghĩ tới không, các ngươi làm ở tạp chí hi vọng nếu mệt mỏi có thể từ chức nghỉ ngơi một thời gian, nhưng những người này thì không.
- Đâu tới mức vậy…
Phóng viên có chút nghi hoặc, hắn tìm một người qua đường hỏi, sau khi quay về thì thầm nói:
- Đúng thế nha, tập đoàn an bài cho người dân làm gì thì người dân không có sự lựa chọn.
- Vì thế nghệ thuật không có đất sống tại nơi này.
Mọi người nào có thời gian để nghĩ xem bản thân thích cái gì, thích hợp làm cái gì…
Giang Tự cảm thán:
- Vì AI sẽ không căn nhắc tới mấy chuyện này, hành vi của nó dựa trên quy tắc đã được định sẵn, mang tính mục đích cực kỳ cao.
Thế nhưng con người nào phải như thế.
Kết quả, bấy giờ có một lưu dân nghe họ nói chuyện cười bảo:
- Thời buổi này có cơm ăn no là tốt lắm rồi, nghệ thuật có kiếm ra cơm không? Khi còn ở bên ngoài hàng rào, chúng ta cũng đâu quan tâm mấy loại nghệ thuật gì đó.
Giang Tự sửng sốt một chút, sau đó hơi cúi người với người qua đường này:
- Thụ giáo.
Phóng viên khẽ thở dài, có lẽ đây là sự chênh lệch giữa mình và tổng biên.
Giang Tự chưa bao giờ vì sĩ diện mà tự cho mình là đúng.
Giang Tự chưa bao giờ phủ nhận sai lầm của mình dù người tranh luận với ông có thân phận gì.
Đám Giang Tự sống ở Lạc thành nào phải nghĩ tới chuyện có cơm ăn hay không, bởi vì đối với họ đây là chuyện hiển nhiên phải có.
Từ đó họ chỉ cân nhắc về phạm trù nghệ thuật và triết học.
Nhưng còn lưu dân thì sao?
- Tổng biên, ngươi cảm thấy AI thế nào?
Phóng viên hỏi.
Giang Tự đứng trên phố im lặng thật lâu, phóng viên cũng cảm nhận được sự mâu thuẫn của hắn.
Mãi tới tối, Giang Tự mới lên tiếng:
- Đi thôi, không cần tham quan nữa, cứ để thời gian cho chúng ta đáp án.
...
Vào lúc Vương Thánh Tri rời khỏi Tây bắc về Trung Nguyên. Đầu lĩnh thổ phỉ Tô Lôi ở Tây bắc đang ngồi gặm đùi dê bên ngoài hàng rào 144.
Đây là lần làm ăn đầu tiên của họ với người Thảo Nguyên, cũng khiến họ hiểu được thì ra không cướp bóc mà tự nỗ lực kiếm tiền lại vui vẻ như thế.
Da lông Nhan Lục Nguyên cho hắn bán được giá rất cao ở hàng rào 144.
Thậm chí còn cao hơn hắn tưởng nữa.
mà cứ điểm 178 lại là nơi có thuế thấp nhất, vật tư còn vô cùng đầy đủ.
Lúc này Tô Lôi đã kiếm được lợi nhuận rất lớn, cho nên hắn mới dẫn theo đám huynh đệ ăn đùi cừu nướng!
Một người huynh đệ lên tiếng:
- Đại ca, ta thấy vật tư ngươi mau trên Thảo Nguyên đều là hàng tốt.
Sao mua đồ tốt thế cho họ, không phải mua đồ càng dởm thì lời càng nhiều à?
Tô Lôi lườm huynh đệ nhà mình:
- Trương Cung, ngươi có biết vì sao bây giờ chúng ta có thể ngồi đây ăn đùi cừu không?
- Đương nhiên là vì đại ca tài trí hơn người, có thiên phú kinh thương rồi…
Trương Cung nịnh nọt.
Chỉ thấy Tô Lôi cười nhạo:
- Không phải nhờ ta mà toàn bộ đều người người trên Thảo Nguyên tin tưởng và làm ăn cùng chúng ta đấy.
Ngươi cảm thấy đám dân du mục kia ngốc à, rõ ràng thiếu niên kia có hiểu biết không cạn về chuyện ở phía nam.
Ngươi muốn mua đồ dởm gạt họ, bất kỳ lúc nào họ cũng có thể tìm người khác làm ăn. Đến lúc đó ngươi biết kiếm ai mà khóc đây?
Trương Cung không lên tiếng, Tô Lôi tiếp tục nói:
- Ngươi nhìn người tên Vương Phú Quý kia đi, ra vào hàng rào như nhà mình.
Vì sao mọi người phải khách khí với hắn như vậy? Là vì hắn nắm giữ thương lộ độc quyền về son môi tại Tây bắc.
Còn chúng ta thì sao? Hiện tại chúng ta lấy được phần sinh ý hiếm hoi trên Thảo Nguyên này thì nên làm cho tốt.
Lỡ tới lúc nào đó phất lên được như Vương Phú Quý kia thì sao? Việc buôn bán quan trọng nhất là chữ tín, chỉ cần giữ được chuyến hàng này thì còn sợ sau này không có đùi dê ăn? Bớt nghĩ tới mấy chuyện đầu cơ trục lợi này đi!
- Vâng đại ca…
Trương Cung đồng ý.
Đám huynh đệ bên cạnh phát hiện, từ lúc đại ca hoàn lương thì bắt đầu thích nói đạo lý.
Thời buổi này thổ phỉ cũng bắt đầu chăm chỉ làm ăn, không gạt già trẻ, không đi dọa người nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận