Đệ Nhất Danh Sách

Chương 949: Truy Kích Cùng Giết Lại

Trong rừng núi là một trận rượt đuổi cực kỳ kích thích.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi một lúc, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo đại lừa dối, Tuân Dạ Vũ vượt qua sự truy kích của cao thủ mọi rợ, nhanh chóng tới gần Tả Vân sơn.
Thế nhưng không biết những mọi rợ đó bị gì mà cứ nhất quyết đuổi theo bọn họ.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còn muốn nhân cơ hội đánh ngược lại đám cao thủ mọi rợ này.
Cơ mà sau khi nghe Tuân Dạ Vũ hình dung thì hẳn thực lực đám cao thủ mọi rợ không sai biệt lắm đều bằng với T5.
Tám mươi T5 truy sát phía sau, dù là Nhâm Tiểu Túc thì nghe xong cũng có chút tê da đầu a.
Trong tình huống này, quay đầu phản đánh thuần túy là tự tìm đường chết.
Hơn nữa, Tuân Dạ Vũ cảm giác được, bốn chi binh sĩ chủ lực của quân đoàn viễn chinh trên hoang dã đều đang phối hợp với đám cao thủ mọi rợ này tiến hành bao vây chặn đánh bọn họ.
Bọn họ có ý đồ khi đến Tả Vân sơn sẽ để một chi binh sĩ chủ lực thậm chí chặn đường đám Nhâm Tiểu Túc.
Nếu như không phải có năng lực của Tuân Dạ Vũ, chỉ sợ bọn họ đã sớm lọt vào vòng vây của đối phương.
Đương nhiên, nếu không có Tuân Dạ Vũ ở đây, chỉ sợ Nhâm Tiểu Túc đã sớm về Tả Vân núi, căn bản không làm những chuyện này.
Dần dà, Tuân Dạ Vũ có phần sốt ruột, hắn vừa chạy thoát thân vừa thở hổn hển nói:
"Thiếu soái, cao thủ mọi rợ sau lưng ngày càng gần a, chúng ta làm thế nào đây?!"
Nói thật, Tuân Dạ Vũ có phần sợ, giờ khắc này hắn chỉ hận bình thường sao bản thân không rèn luyện nhiều vào, dù chỉ là luyện chạy bộ thôi cũng được.
Hiện tại bọn họ bị truy đuổi, Tuân Dạ Vũ tự hiểu vì hắn chạy chậm nên đã liên lụy tới tốc độ của Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối.
Nếu chỉ có Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối, chỉ sợ họ đã sớm bỏ rơi đám mọi rợ này.
Chung quy tốc độ của cả hai cực kỳ nhanh.
Bây giờ thể chất Nhâm Tiểu Túc không bằng T5, tuy sức mạnh những cao thủ mọi rợ có thể sánh ngang cùng T5 nhưng tốc độ nhanh hơn một chút, không hề cách biệt gì so với Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ cần tận lực chạy, mọi rợ đằng sau muốn đuổi theo cũng có chút khó.
Thế nhưng thật sự khá chậm, nếu tốc độ của Nhâm Tiểu Túc là 17.1 thì tốc độ của Tuân Dạ Vũ xem chừng cũng chỉ có 6...
Cho nên, hiện tại điều Tuân Dạ Vũ lo lắng nhất là đám Nhâm Tiểu Túc sẽ vì chạy thoát thân mà trực tiếp từ bỏ hắn.
Đại lừa dối nhìn Tuân Dạ Vũ một cái, lão nhân này tinh tựa như quỷ, liếc mắt đã nhận ra ý nghĩ của Tuân Dạ Vũ, hắn tức giận nói:
"Yên tâm, sẽ không bỏ rơi ngươi, cùng lắm thì đợi lát nữa ta quay lại kéo dài thời gian."
Tuân Dạ Vũ nhất thời nước mắt tràn mi, lẩm bẩm trong miệng:
"Chỉ cần có thể còn sống sót, ta nhất định sẽ cố gắng đại hưng tây bắc, nhất định sẽ cố gắng hết sức đại hưng tây bắc..."
Kết quả vào lúc này, từ một hướng khác có thân ảnh chạy như điên xông về phía Tuân Dạ Vũ, đó chính là mặt nạ bạc!
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc một mực để lão Hứa cảnh giới ở bên ngoài, hiện tại vì chạy thoát thân, trực tiếp kêu lão Hứa trở về.
Đợi lão Hứa tụ hợp cùng bọn họ, nó một tay khiêng Tuân Dạ Vũ trên vai, hơn nữa nó khiêng một người mà chạy lại chẳng thấy chậm hơn tí nào.
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Như vậy có thể chạy hết tốc lực rồi, khiến đám mọi rợ đằng sau phải ăn rắm.”

Hiện giờ sức mạnh của lão Hứa đã là 35, tốc độ là 34.2.
Nếu như mọi rợ đằng sau truy đuổi nhanh hơn, Nhâm Tiểu Túc sẽ dứt khoát để lão Hứa khiêng luôn cả hắn chạy.
Giờ khắc này, Tuân Dạ Vũ bị lão Hứa khiêng trên vai tuy buồn nôn vô cùng nhưng tinh thần lần nữa đã được vực dậy:
"Thiếu soái, chúng ta chạy nhanh vứt bỏ bọn họ đi!"
Nhưng Nhâm Tiểu Túc lại lắc đầu:
"Không được, không thể bỏ bọn họ quá xa, phải để bọn họ đuổi theo mới!"
Tuân Dạ Vũ cùng đại lừa dối sững sờ:
"Thiếu soái a, đây chính là tám mươi cao thủ cấp bậc T5a, ngươi không nên chơi đùa với lửa."

"Yên tâm…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta nắm chắc."

Bọn họ tới Tả Vân sơn phải đi chừng chín mươi ki lô mét , dựa theo tính toán của Nhâm Tiểu Túc, bọn họ đại khái cần hơn một giờ sẽ đến nơi.
Đương nhiên, đây là vì bọn họ cần tránh vây công của quân đoàn viễn chinh trên đường đi, bằng không thì tốc độ sẽ nhanh hơn.
Một giờ sau, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
"Tuân Dạ Vũ, cự ly mọi rợ ở đằng sau cách chúng ta bao nhiêu? !"
Tuân Dạ Vũ vừa cố nhịn buồn nôn vừa nói:
"Đại khái chừng 1.5 ki lô mét ."

"Phía trước có binh sĩ quân đoàn viễn chinh chặn đường hay không?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Chừng 10 ki lô mét phía trước, đối phương đã bày xong trận thế…"
Tuân Dạ Vũ nói:
"Xem ra đối phương đã đoán được chúng ta muốn quay về Tả Vân sơn nên đã sớm chờ ở nơi đó."
Ngay khi bọn họ chạy thoát thân, quân đoàn viễn chinh thậm chí ngừng tấn công trận địa phòng ngự, quay đầu phái hai mũi binh sĩ chủ lực chặn đường cũng vì muốn tiêu diệt đám Nhâm Tiểu Túc ở ngoài Tả Vân sơn.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc phán đoán cự ly một chút, 10 ki lô mét không ảnh hưởng gì tới họ cả.
Vì đường hầm ngầm cách họ còn chưa đầy 10 ki lô mét !
Tuân Dạ Vũ cùng đại lừa dối không biết chuyện, mắt thấy trước có đại quân, sau có truy binh, Nhâm Tiểu Túc lại không thay đổi tuyến đường dấu, dù là đại lừa dối cũng có chút khó hiểu:
"Thiếu soái, chúng ta có cần mở một con đường máu sao?"
"Yên tâm, không cần!"
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói.
Hơn hai mươi phút đồng hồ sau, tám mươi mọi rợ chạm mặt binh sĩ chủ lực nhưng lại chẳng thấy bóng dáng mục tiêu chúng muốn truy đuổi!
Giữa truy binh và binh sĩ chủ lực không có ai cả.
Một cao thủ mọi rợ rống lớn nói:
"Anatoli, bọn họ người đâu? Có phải ngươi tìm mùi sai rồi không?”

Anatoli nghi ngờ nói:
"Không có a, mùi ở ngay phía trước!"
Mọi rợ vừa lên tiếng đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng lắm.
Hắn nhanh chóng chạy về phía trước, kết quả mới chạy được 200 mét đã phát hiện một cửa địa đạo!
"Bọn họ chạy vào đây!"
Mọi rợ phẫn nộ nói:
"Này mà nói là thông hướng nào?"
"Mặc kệ thông hướng nào, tướng quân đã ra tử mệnh lệnh, phải bắt cho bằng được bọn họ!"
Anatoli nói:
"Đi thôi, cho dù dưới mặt đất có mê cung, ta cũng có thể tìm được mùi của chúng!”
"Không được…"
Mọi rợ vừa nói chuyện lên tiếng:
"20 mọi rợ đi xuống, còn lại ở đây cảnh giác.
Chung quy chúng ta không biết tình huống bên trong như thế nào, tùy tiện tiến vào e rằng sẽ xảy ra vấn đề."

"Được rồi, hai mươi người vào!"
Nói xong, nhóm mọi rợ nối đuôi nhau mà vào, để lại 60 tên canh giữ chờ đại quân đến nơi.
Chỉ là so với Nhâm Tiểu Túc, mọi rợ cao hơn nhiều.
Khi Quý Tử Ngang đào hầm dựa theo chiều cao của Nhâm Tiểu Túc mà làm, độ chênh lệch chỉ chừng hơn 10 xăng ti mét mà thôi.
Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc cao 1.81 mét, phần lớn mọi rợ là trên dưới 1.95 mét, cho nên di chuyển cực kỳ nghẹn khuất.
Bất quá mọi rợ cảm thấy đáng ăn mừng là đây không phải mê cung gì mà chỉ là một con đường thôi.
"Đợi một chút, chúng ta không thể đuổi theo, địa đạo này nhất định thông tới trên núi Tả Vân.
Nói không chừng sẽ trực tiếp tiến nhập vào trận địa phòng ngự của bọn họ…"
Một mọi rợ lo lắng nói:
"Đến lúc đó chúng ta chỉ có hai mươi người, à bọn họ lại có mấy ngàn người đó!"
Mọi rợ không ngốc, thoáng cái liền đoán được nơi này thông tới đâu.
Mọi rợ trong thông đạo chậm bước dừng lại.
Trong đó có một mọi rợ cười lạnh nói:
"Đây là muốn dẫn chúng ta vào đó rồi giết sạch.
Bất quá hắn quá xem nhẹ chúng ta rồi.
Người ở sau cùng, lên báo cho những binh sĩ trên mặt đất phái thêm 20 người nữa xuống rồi báo cho binh sĩ chủ lực ở Tả Vân sơn.
Bây giờ chúng ta có thể đột phá từ hậu phương chúng, giúp binh sĩ chủ lực có cơ hội xông lên!”
Trong chớp mắt kế hoạch của mọi rợ đã hình thành, nếu nơi này thật sự dẫn tới trận địa phòng ngự, như vậy bốn mươi cao thủ bọn họ có thể đột ngột xông phá tạo nên tổn hại cho người Trung Nguyên.
Tuy bọn họ sẽ chết nhưng vì vinh quang của quân đoàn viễn chinh, chết căn bản không tính cái gì.
Chỉ cần có thể tổn hại tiết tấu phòng thủ của trận địa phòng ngự, để binh chủ lực sĩ có thể xông phá thì sự hi sinh này có giá trị.
Tên của bọn họ sẽ được khắc lên bia đá trước cung điện!
Nghĩ tới đây, cao thủ mọi rợ đột nhiên phấn khởi, có người rống to:
"Để binh sĩ chủ lực lấy trọng giáp ra! Nhớ kỹ, số lượng đủ cho một đội.
Khi thấy được lối ra đừng vội xông tới phía trước mà phá đất trồi lên mới có thể khiến chúng vội vàng không kịp chuẩn bị!"
Kỳ thật bọn họ đều biết, họ đuổi theo người Trung Nguyên ngần ấy thời gian thật sự phải tiến vào nhìn một cái, bằng không chẳng lẽ phí công vô ích, điều này thật sự khiến họ không cam lòng, sau lưng lại có tử mệnh của tướng quân, cho dù biết rõ phía trước có nguy hiểm cũng phải đâm đầu vào một lần.
Một cao thủ mọi rợ có quân hàm tối cao hung ác nói:
"Nếu như người Trung Nguyên chôn thuốc nổ trên mặt đất ở cuối đường thì sao.
Arik hãy dùng thân thể ngăn trở tất cả trùng kích, hiểu chưa?"
Nói xong, nhóm mọi rợ trở lại trên mặt đất, từng tên mang trọng giáp rồi lần nữa chui vào.
Mà lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã trở lại trận địa phòng ngự, trịnh trọng nói với Quý Tử Ngang:
"Bắt đầu đi."

Vừa dứt lời, Quý Tử Ngang liền điều khiển địa hình, nối liền chỗ ra vào tới hố phân của sáu ngàn binh sĩ….
Vương Uẩn lẩm bẩm nói:
"Sau chuyện này chắc chúng sẽ ám ảnh cả đời mất…. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận