Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1152: Tự Chế Tài

Đêm khuya vắng người, Mai Qua thừa dịp tất cả mọi người đều ngủ, đột nhiên hỏi Nhâm Tiểu Túc:
"Rốt cuộc làm sao ngươi làm được vậy?"
Lúc này, số ngựa chịu kinh hãi của đám người Tiễn Vệ Ninh đã được trấn an.
Nơi trú quân cũng hoàn toàn yên tĩnh, vì thế nói chuyện với Nhâm Tiểu Túc, Mai Qua phải giảm thanh âm xuống thật thấp.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Mai Qua, không trả lời vấn đề Mai Qua vừa hỏi:
"Ước mơ của ngươi là gì?"
"Ước mơ?"
Mai Qua có chút hoảng hốt.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc như là thầy của mình vậy…
"Đúng vậy, ước mơ của ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc lặp lại.
"Ta không có ước mơ gì cả… "
Mai Qua thấp giọng nói:
"Nguyện vọng lớn nhất khi còn bé của ta là hi vọng phụ thân đừng đi đổ thạch nữa, đừng truy đuổi giấc mộng Vu Sư mơ hồ kia."

"Vậy ngươi có từng nói chuyện với phụ thân ngươi chưa?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Từng, nhưng hắn nói, chỉ cần một ngày trong gia tộc không có Vu Sư.
Vậy tài phú toàn gia tộc đều chỉ là túi tiền của người khác mà thôi, người khác chỉ cần tiện tay đều có thể lấy được… "
Mai Qua thấp giọng nói:
"Đương nhiên ta cũng hiểu được đạo lý này, quyền lực mới là tòa thành bảo vệ tiền tài tốt nhất, bằng không tiền tài chỉ như cát trong sa mạc, bị gió cuốn đi.”

"Kỳ thật việc mua Chân Thị Chi Nhãn chỉ là âm mưu che giấu chân tướng của tổ chức Vu Sư mà thôi… "
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
"Hơn nữa còn đặc biệt nhắm vào giai cấp tư sản như các ngươi."

"Ừ, ta hiểu… "
Mai Qua nói:
"Ngươi hỏi ta có ước mơ gì không.
Kỳ thật ta không có, cũng không có dã tâm.
Trở thành Vu Sư chỉ là cơ hội mà phụ thân ta dùng cả đời đổi lấy thôi.
Vì thế ta quyết tâm phải cố gắng.”

Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, không có ước mơ, không có dã tâm là tốt.
Tây Bắc cần nhân tài như vậy.
"Đúng rồi, Nhâm Tiểu Túc, ngươi có ước mơ gì không?”

Mai Qua hỏi lại.
"Ta?"
Nhâm Tiểu Túc nhớ lại rồi cười nói:
"Ta cũng không có.
Trước kia chỉ muốn dẫn theo em trai mình sống cho tốt.
Hiện tại thì muốn dẫn theo một đám người sống cho tốt. Ước mơ gì đó không cần nói tới, ta chỉ như một tiểu nhân vật trong thời đại nước chảy bèo trôi này thôi.
Bất quá nếu thời đại cần ta, ta sẽ xuất hiện.”

Tổng kết lại, 19 năm cuộc đời của Nhâm Tiểu Túc xác thực giống như nước chảy bèo trôi.
Nơi hắn tới không phải nơi hắn muốn tới, mà là nơi hắn phải tới.
Như tới Lý thị, Dương thị, Trung Nguyên, Thánh sơn, Tả Vân sơn, Chu thị.
Hắn không có lựa chọn, chỉ có Tây Bắc mới là nơi hắn được đưa ra quyết định để tới.
Thế nhưng là hắn cũng xem như may mắn rồi.
Ngay cả Khánh Chẩn, La Lam, Dương Tiểu Cận, những người xuất thân hiển quý như vậy đều phải giãy giụa để sống trong thời đại này.
Hắn chỉ là một lưu dân nhỏ nhoi, có thể lăn lộn thành bộ dáng như ngày hôm nay này đã là tam sinh hữu hạnh rồi.
Trong thời đại này, mọi người đều có chỗ bi ai, chuyện duy nhất họ có thể làm là cố gắng giãy giụa trong vòng xoáy này, thở được hơi nào hay hơi đó.
Thế nhưng điều khiến con người tuyệt vọng chính là, khi ngươi cho rằng bản thân mình đã an toàn thì cơn thủy triều đã đập vào mặt.
Mai Qua hỏi:
"Đến cùng ngươi tới vương quốc Vu Sư có mục đích gì?"
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Kỳ thật nói cho ngươi cũng không sao.
Ban đầu ta muốn phá hủy vương quốc Vu Sư nhưng về sau gặp được ngươi, ta đã thay chủ ý, hiện tại kế hoạch của ta là giúp ngươi quản lý vương quốc Vu Sư!"
Mai Qua cảm giác hắn điên chắc rồi, lời nói bạo lực cực đoan thế này mà con hàng này nói hời hợt như thế…
Mai Qua giảm thấp thanh âm, quát:
"Là ta điên hay ngươi điên rồi, phá hủy vương quốc Vu Sư? Rồi gì mà giúp ta tới quản lý? Ngươi hoàn toàn không biết sức mạnh của những gia tộc Vu Sư kia!"
Lần này, rốt cục Nhâm Tiểu Túc nói thẳng ý tưởng của mình với Mai Qua.
Hắn vừa cười vừa nói:
"Ngươi hoàn toàn không biết gì về Tây Bắc cả.
Tính toán thời gian, từ khi người của ta biết ta bị cưỡng ép đến bây giờ cũng chừng một tháng rồi.
Hẳn bọn họ đang trên đường tới đây."

Mai Qua sửng sốt:
"Ai?"
"Những người chỉ hận không thể cùng ta tới đây quậy cho vương quốc Vu Sư long trời lở đất."

Mai Qua sợ run một hồi.
Hắn phát hiện nội dung nói chuyện của mình với con hàng này nãy giờ đều xoay quanh chủ đều giết chóc…
...
Trong bóng đêm, binh sĩ tập kích thương đội còn 200 người bình yên vô sự rời đi.
Bọn họ cưỡi chiến mã chạy như bay về phương bắc.
Một đường vượt qua đại lộ, cứ như đã biết từ trước, dễ dàng tránh thoát đồn biên phòng của gia tộc Winston.
Đám người này địa ẩn núp trong lãnh địa của gia tộc Winston nhiều năm, tự nhiên nắm rõ khi gặp biến cố, gia tộc Winston sẽ xử lý như thế nào.
Một Kỵ Sĩ dẫn đầu dừng lại:
"Xuống ngựa."

Nói xong, hơn hai trăm danh Kỵ Sĩ đều nhảy xuống ngựa, sau đó rút ra chủy thủ bên hông đâm vào phần cổ của ngựa.
Thanh âm ngựa ngã xuống ầm ầm rung động, kế tiếp bọn họ muốn đi đường núi, ngựa không thể đi theo.
Những chiến mã này thay vì để lại cho gia tộc Winston dùng còn chẳng bằng giết sạch chúng tại đây.
Phải biết, ngựa chiến thời đại này có giá trị rất xa xỉ.
Nhưng quan trọng nhất là, nếu bọn họ không giết số chiến mã mã, đợi gia tộc Winston tìm được chúng, chúng sẽ dẫn người của gia tộc Winston tới chỗ ẩn thân lúc trước của mọi người.
Đương nhiên ngựa không biết gì cả, chúng chỉ là về nhà mà thôi.
Thừa dịp trời còn chưa sáng, đám Kỵ Sĩ này thân thủ kiện tráng vượt qua núi đồi, đi bộ chừng vài chục ki lô mét , rốt cục tới khi hừng đông cũng tìm được một thôn trang nho nhỏ.
Người trong thôn trang thấy họ cũng không kinh hoàng, một nông phu trung niên không nói gì dẫn họ vào trong thôn.
Kỵ Sĩ cầm đầu nói với người trung niên:
"Chuẩn bị y phục cùng xe ngựa, chúng ta đường vòng rút lui."

Nói xong, tất cả người trong thôn đều lu bù làm việc.
Không ai có thể nghĩ đến, trong lãnh địa Winston lại ẩn giấu một tiểu thôn trang, là trạm trung chuyển của gia tộc Tudor.
Nơi này cách lãnh địa của gia tộc Voss chỉ hơn 100 ki lô mét .
Chỉ cần tốc độ bọn họ đủ nhanh, trong vòng một ngày sẽ đến nơi.
Đến lúc đó, gia tộc Voss tự nhiên sẽ giúp đỡ bọn họ ngăn trở truy binh của gia tộc Winston.
Gia tộc Voss trước mặt gia tộc Tudor,giống như là gia tộc Winston đối mặt với gia tộc Berkeley vậy.
Kỵ Sĩ cầm đầu đi đến một căn phòng yên lặng rồi đóng cửa lại, hắn nói với người trẻ tuổi bên trong:
"Ta muốn truyền tin."

Nói xong, người tuổi trẻ kia hơi chút do dự nhưng sau đó lại rút chủy thủ ra, cắt cổ tay của mình, tùy ý để huyết dịch chảy dài trên mặt đất, hiện lên pháp trận huyết kế.
Đợi tượng băng ngưng tụ xong, Kỵ Sĩ quỳ một chân trên đất nói:
"Tôn kính Kael.
Jefferson.
William.
Chris.
Tudor đại nhân.
Nhiệm vụ đã thất bại, Mai Qua có được Không Bạo Thuật của gia tộc Normand, đây có thể là cạm bẫy của đối phương!"
Tượng băng mở miệng:
"Đã biết, các ngươi cứ ở lại trong lãnh địa gia tộc Voss, ta đích thân dẫn người tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận