Đệ Nhất Danh Sách

Chương 831: Đãi Ngộ Đặc Thù

- Không cần ra tiền tuyến là được rồi…
Vương Kinh suy yếu nói.
Hôm nay ông vừa được uống thuốc kháng sinh, Nhâm Tiểu Túc còn lấy cho ông một ít nước ấm nên tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Ông nhìn Nhâm Tiểu Túc, sau khi rời khỏi hàng rào, thiếu niên lần nữa trở về trạng thái vô hại.
Nếu không phải họ tận mắt nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc đâm chết Khổng Đông Hải, e rằng mọi người vẫn còn nghĩ Nhâm Tiểu Túc chỉ là bác sĩ phẫu thuật tim bình thường.
Đột nhiên có người thở dài:
- Ta đói thật đấy.
Nếu không được ăn chút gì thì e rằng còn cho tới trạm y tế tạm thời chúng ta đã chết đói ở đây.
Nhâm Tiểu Túc, ngươi có cách gì không?
- Còn cách gì nữa…
Tư Mã Cương uể oải dùng chăn quấn chặt người hơn:
- Các ngươi cũng thấy đấy, Nhâm Tiểu Túc nhiều lần đi xếp hàng nhưng người ta đâu cho chúng ta tí cơm nào.
Ta thấy rất nhiều binh sĩ cũng không có cơm ăn đó.
- Ta không trách Nhâm Tiểu Túc…
Một người nhanh chóng giải thích:
- Ngươi nghĩ ta thế nào vậy.
Tiểu Túc vì chúng ta làm bao nhiêu chuyện ta thấy chứ.
Ta chỉ cảm thấy hắn có nhiều cách nên thử xem hắn có ý kiến gì không.
Tuy mọi người đều là người trưởng thành nhưng khi gặp vấn đề sinh tồn khó giải quyết, họ sẽ không tự chủ được mà trông ngóng Nhâm Tiểu Túc nghĩ cách.
Bất quá Tư Mã Cương nhìn Nhâm Tiểu Túc, nói:
- Tiểu Túc, ngươi không cần khó xử.
Ta nhịn thêm một hôm nữa cũng không sao.
Dù sao cũng sắp tới nơi rồi, lúc đó nhất định có cơm ăn.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Để ta nghĩ cách, chịu đói thêm bốn ngày, ngày nào cũng phải chịu lạnh nhất định sẽ có chuyện.
Bình thường nhịn đói mấy ngày không sao, thế nhưng đi đường mệt nhọc lại chịu cảnh lạnh lẽo, không tốt lại bị bệnh thì phiền.
Nói xong, hắn thừa dịp binh sĩ Hỏa Chủng đang nghỉ ngơi thì chạy đi tìm quan quân Hỏa Chủng kia.
Đối phương đang ngồi trên xe đọc báo, Nhâm Tiểu Túc đi tới thì không ai ngăn cả.
Đám binh sĩ Hỏa Chủng thật sự xem họ là bác sĩ tay trói gà không chặt.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc mới phát hiện binh sĩ Hỏa Chủng có ưu thế mà những người khác không có, đó chính là chỉ huy của họ có tố chất thân thể rất tốt.
Thậm chí còn có thể sánh ngang tới T5 súng bắn không sợ, điều này giúp chỉ huy của họ sẽ giảm thiểu nguy cơ chết hơn.
Quan quân Hỏa Chủng nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Có chuyện gì à, Vương Kinh lão tiên sinh đã tốt hơn chưa?
- Tốt hơn rồi, cảm ơn ngươi đã cho chúng ta thêm thuốc kháng sinh…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Quan quân Hỏa Chủng nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Không cần cám ơn ta, ta chỉ đứng từ góc độ lý trí suy nghĩ, tránh để bác sĩ bị gì thôi.
Tương lai vẫn cần các ngươi cứu chữa cho chiến hữu của chúng ta mà.
- Không biết nên gọi trưởng quan là gì?
Nhâm Tiểu Túc bỗng hỏi.
- P5092….
Người này cười nói:
- Cách gọi này đối với các ngươi hẳn có chút lạ lẫm.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Hắn biết T5 nhưng P5 thì đây là lần đầu nghe.
Thì ra người chỉ huy của Hỏa Chủng sẽ được gọi là P5.
Hơn nữa con số 92 phía sau chứng tỏ địa vị của người này trong tổ chức cũng tương đối cao.
Bấy giờ, P5092 nhìn Nhâm Tiểu Túc, hiếu kỳ hỏi:
- Ta đã xác minh xong thân phận của các ngươi.
Bất quá ta rất tò mò, các ngươi chỉ là bác sĩ, địa vị cũng không tính là cao nhưng mọi chuyện đều do ngươi ra mặt, sao những người khác không tới tìm ta? Chẳng lẽ các ngươi không sợ chúng ta à?
Hỏa Chủng cũng biết danh tiếng của mình ở bên ngoài đã sớm hóa thành yêu ma quỷ quái.
Họ cũng chẳng thấy oan uổng gì.
Chung quy cách làm việc của họ từ trước tới giờ không giống những tổ chức khác, họ chỉ cần kết quả chứ không quan tâm tới quá trình.
Vì thế, người bình thường đa phần đều cảm thấy sợ hãi Hỏa Chủng.
Thế nhưng P5092 đột nhiên phát hiện thiếu niên trước mắt hoàn toàn không sợ hắn.
Hơn nữa còn tự tới tìm hắn những hai lần, cứ như láng giềng nhà bên, nói chuyện cũng rất tùy ý…
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Ta cũng rất sợ các ngươi.
Bất quá mấy chuyện làm chân chạy vặt này phải do hậu bối chúng ta làm rồi.
P5092 cười:
- Ta không tin lời này.
Ngược lại ta cảm thấy ngươi có năng lực hơn đám người kia một chút, cũng dũng cảm hơn.
Nói đi, lần này lại muốn gì?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu đã điều động chúng ta làm bác sĩ, có thể cho chúng ta quân trang không, không cần quân hàm, chỉ cầm quân trang cũng được.
P5029 có chút nghi ngờ:
- Ngươi muốn quân trang làm gì?
- Ăn cơm…
Nhâm Tiểu Túc giải thích ngắn gọn:
- Không có quân trang phải chờ binh sĩ ăn xong mới được ăn.
Chúng ta không thể lấy cơm.
P5092 cười:
- Chỉ là vậy?
- Ăn cơm rất quan trọng…
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
- Vừa rồi ngươi cũng nói, dựa vào lý trí thì quân y không thể xảy ra vấn đề, như thế sau này tỷ lệ sống của chiến hữu các ngươi mới càng nhiều hơn
P5092 gật đầu:
- Ta không thể phát quân trang cho các ngươi, đây là vấn đề nguyên tắc.
Bất quá ta cũng nói rõ, sau này ngươi muốn cơm không cần chờ các binh sĩ ăn xong.
Chỉ là phải nhớ kỹ, chỉ giới hạn cho một mình ngươi mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên xoay người, lấy một cái đồng hồ từ dưới đất lên:
- Ồ, đây có phải đồng hồ trưởng quan làm rớt không?
lúc này P5 không cự tuyệt nữa, đeo đồng hồ lên tay:
- Ngươi vẫn còn chuyện gì khác à?
- Còn…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Báo mấy bữa nay ngươi đọc, có thể cho ta mượn xem không?
P5092 nghĩ nghĩ nói:
- Cái này không có vấn đề.
Nói xong, hắn đưa báo cho Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cám ơn rồi xoay người rời đi.
Một sĩ quan phụ tới đi tới:
- Trưởng quan, sao ngươi đáp ứng nhiều yêu cầu của tiểu tử này vậy?
P5092 cười cười nói:
- Ta cũng không biết, chẳng qua cảm thấy hắn có chút đặc biệt, muốn kết một mối thiện duyên thôi.
Ngươi không phát hiện sao, kỳ thật hắn không sợ chúng ta.
Mặc kệ hắn giả bộ thế này, diễn có thật hơn thì ánh mắt hắn cũng không lừa được ta.
Con ngươi hắn chưa từng co rút lại.
Sĩ quan phụ tá nghi ngờ:
- Có khi nào là gián điệp không?
- Gián điệp?
P5092 bật cười nói:
- Ngươi có thấy gián điệp nào ốm yếu như hắn không? Hơn nữa người làm bác sĩ thân thể người không quá rắn chắn, không phù hợp để gián điệp ngụy trang thành.
Được rồi, thông bao về sau hắn có thể lấy cơm cùng một chỗ với binh sĩ.
Trên đường trở về, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy một nhóm người ngựa đi tới từ phía nam.
Hơn nữa nhân số còn không ít.
Đội quân đang dẫn họ đi này hẳn là chi binh chủ lực tới từ phương tây.
Còn phía trước chắc là binh sĩ của nơi khác.
Chuyện khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là dường như đội ngũ kia áp giải không ít nạn dân, cũng không biết đám nạn dân đó có giống họ, bị Hỏa Chủng tạm thời xung công không.
Nhâm Tiểu Túc tính một chút, chỉ sợ có hơn 600 nạn dân, có một số nhỏ còn đeo kính, nhìn qua rất giống các phần tử trí thức.
Một phần nhỏ thì xác dụng cụ trên tay, cứ như công nhân kỹ thuật trong hàng rào vậy.
Còn lại thì Nhâm Tiểu Túc không nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận