Đệ Nhất Danh Sách

Chương 554: Đồng Cam Cộng Khổ

Tại hàng rào xa nhất về phía tây của Chu thị, Nhâm Tiểu Túc đi bộ trên đường cái của hàng rào 74.
Nơi này không phồn hoa như hàng rào 73.
Hơn nữa chẳng biết vì sao hàng rào 74 đã bị giới nghiêm, quân nhân đầy đường.
Dựa theo tin tức báo chí từng nói lúc trước, Chu thị đã điều hai đội quân tới hàng rào 74. Vì thế binh lực nơi này có tới chục ngàn người.
Chỉ là không ai biết rốt cục nơi này sẽ xảy ra chuyện gì mà Chu thị lại điều động nhiều quân như thế.
Biên tập của tạp chí hi vọng phân tích, đây là nơi tiếp xúc gần Khánh thị nhất tại Trung Nguyên, Chu thị và Khánh thị chỉ cách nhau nhiều lắm 500 ki lô mét mà thôi.
Vì sơn mạch cản trở nên trước giờ hai bên không qua lại với nhau.
Hiện tại Chu thị đóng quân ở đây, khả năng cao là để đề phòng Khánh thị.
Chung quy Khánh thị đã thống nhất Tây nam, trở thành thế lực cường đại nhất trong liên minh hàng rào.
Bấy giờ, không khí trong hàng rào 74 cực kỳ khẩn trương.
Nhâm Tiểu Túc còn thấy binh sĩ tuần tra đang trưng dụng một cửa hàng bán lương thực
Bất quá chủ tiệm không hề khóc lóc xin xỏ, cửa tiệm này là sản nghiệp của Chu thị, chủ tiệm chỉ là người làm công mà thôi.
Lúc này lương thực được trưng dụng, họ còn vui vẻ vì sắp tới sẽ ít việc phải làm hơn.
Nhâm Tiểu Túc đang đi trên đường thì bỗng dưng binh sĩ tuần tra đi tới. Vào lúc họ sắp đi ngang qua nhau thì đội trưởng đội tuần tra ngăn Nhâm Tiểu Túc lại, nghi ngờ nói:
- Ngươi đã là thành niên rồi. Ta muốn xem chứng minh thư của ngươi một chút. Hiện tại nam tử trưởng thành sẽ được xung binh, làm việc cho hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc ngây người:
- Ta chưa thành niên, ta còn nhỏ lắm.
- Vậy cho ta kiểm tra chứng minh thư của ngươi đi.
Đội trưởng nói.
Nhâm Tiểu Túc không ngờ hắn lén vào hàng rào lại gặp phải chuyện này. Dù là hàng rào Vương thị hắn từng tới cũng không nghiêm khắc thế này.
- Chú ơi, ta còn nhỏ lắm…
Nhâm Tiểu Túc vừa nói vừa quan sát bốn phía, xem thử có cơ hội chạy trốn không.
Kết quả hắn vừa dứt lời, đối phương cũng xông tới. Cả con đường có tới bảy tám đội tuần tra. Nếu đánh nhau ở đây sẽ bị truy nã trên toàn hàng rào mất.
Đội trưởng đội tuần tra không cần xem chứng minh thư nữa mà cười lạnh nói:
- Không cho ta xem chứng minh thư chứng tỏ đã thành niên nhưng muốn trốn xung binh. Dẫn hắn tới công trường cho ta!
Nói xong, một đám người xông tới Nhâm Tiểu Túc, một trong số đó còn lấy còng tay ra.
Đột nhiên, đoàn xe chạy tới từ xa, xem bộ dáng hẳn là vừa vào hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc thấy vậy thì cả người khó chịu.
Đây chẳng phải là đoàn tuần diễn đó ư. Hàng rào 74 đã giới nghiêm thành cái dạng này sao còn để đoàn tuần diễn vào
Nhâm Tiểu Túc phát hiện, đội tuần diễn này có độc. Mặc kệ hắn đi tới đâu, đối phương vẫn có thể đuổi kịp.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc không biết, đoàn tuần diễn có thể vào hàng rào đều nhờ vào mặt mũi của Mục Vãn Ca.
Ở Trung Nguyên, danh nhân như Mục Vãn Ca hay Lý Nhiên đi tới đâu cũng có vài phần mặt mũi. Hơn nữa còn được người hâm mộ tại hàng rào giúp đỡ.
Lý Nhiên không tới, chẳng phải buổi biểu diễn sẽ bị hủy à.
Sau khi vào hàng rào, người tổ chức biểu diễn cũng nói rõ, những ngày này họ phải ở trong khách sạn không được ra ngoài.
Chẳng biết Chu thị phát điên cái gì lại xung binh nam tử trưởng thành.
Nếu không phải người quản lý này dùng tiền mua một cái chức quan nửa mùa thì chỉ sợ hắn cũng bị bắt đi luôn rồi.
Ý tứ của người quản lý buổi diễn là đợi chuyện này qua rồi sẽ tổ chức hòa nhạc sau.
Có điều, Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không rõ, hàng rào 74 trông như sắp đánh trận tới nơi thế này mà còn tổ chức hòa nhạc cái rắm gì.
Diễn cho binh sĩ nhìn à? Thế có được miễn phí không?
Người trên xe thấy Nhâm Tiểu Túc nhưng không có ý dừng xe.
Khi xe đi qua, Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được Lý Nhiên vui sướng trên nỗi đau của hắn thông qua cửa sổ. Dường như nàng ta đã đoán được vì sao hắn bị bắt.
Lý Nhiên thật sự cảm thấy rất hả hê.
Nàng đường đường là minh tinh nổi tiếng, nửa đêm gõ cửa phòng Nhâm Tiểu Túc nói yêu thương nhớ nhung lại bị đánh ngất xỉu. Lần thứ hai đối phương còn dứt khoát ngó lơ nàng. Kêu nàng nhịn kiểu gì hả?
Cho nên, hiện tại Lý Nhiên thấy Nhâm Tiểu Túc bị xung binh thì vui muốn chết.
Nhâm Tiểu Túc đứng nhìn đoàn xe chạy qua, còn thấy Lý Nhiên làm cái mặt quỷ với mình nữa. Nhâm Tiểu Túc nói với đội tuần tra:
- Có phải các ngươi cần công nhân làm việc không? Phải hoàn thành chỉ tiêu cấp trên đưa xuống mới được?
- Bớt nói nhảm đi.
Đội trưởng đội tuần tra nói:
- Bây giờ ngươi nói cái gì cũng vậy thôi.
Nhâm Tiểu Túc bỗng chỉ vào đoàn xe, hô to:
- Đội xe đó đó. Ta thấy có rất nhiều nam tử trưởng thành trên đó.
Phương Trì:
- ???
Đội tuần tra quay đầu nhìn đoàn xe, hỏi những binh lính khác:
- Các ngươi biết đoàn xe kia không, có phải đại nhân vật của hàng rào?
- Không phải, xe của mấy ông lớn kia ta đều biết, bảng số xe cũng nhớ
Có người nói.
Kết quả 10 phút sau, đám Phương Trì đi kế bên Nhâm Tiểu Túc, bị áp chế đi tới công trường…
Trong đội tuần diễn chỉ có mỗi Mục Vãn Ca không bị bắt. Những người còn lại đều bị binh sĩ dẫn đi.
Đổi lại là binh sĩ bình thường, chỉ sợ họ sẽ không làm thế. Thế nhưng đây là binh sĩ trong đội tuần tra của hàng rào, còn là người của dòng chính Chu thị. Họ nào để đạo diễn hay diễn viên gì đó vào mắt. Hơn nữa họ cũng đâu động vào đạo diễn diễn viên, chỉ dẫn mấy nhân viên công tác đi thôi.
Càng khéo hơn, trưởng quan của đội chiến bộ Chu thị từng muốn thông qua Mục Vãn Ca mời một nữ diễn viên ăn cơm tối nhưng bị Mục Vãn Ca từ chối.
Trong mắt vị trưởng quan này, hắn không động vào Mục Vãn Ca đã khách khí lắm rồi. Chủ yếu hắn sợ ngày mai tin này sẽ lên trang bìa của tạp chí hi vọng thôi.
Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa suy nghĩ, nhất định Chu thị đụng phải kẻ địch rất mạnh mới điên cuồng thế này.
Hắn phát hiện, ngay cả những binh sĩ bình thường cũng có chút khẩn trưởng.
Rốt cục Chu thị đụng phải kẻ địch gì thế này?
Lý Nhiên nhìn Phương Trì bị bắt đi thì không khỏi bối rối.
Chu Nghênh Tuyết ở bên cạnh cười hớn hở. Nàng biết rõ lão gia nhà mình tuyệt đối không để yên cho người dám chế giễu lúc hắn gặp xui xẻo….
Phương Trì đi kế bên Nhâm Tiểu Túc sắp khóc tới nơi:
- Vừa rồi là Lý Nhiên cười mà. Ta có cười đâu, ai chọc ngươi thì tính sổ người đó chứ!
Lúc rời đi, Nhâm Tiểu Túc nói với Chu Nghênh Tuyết:
Tìm khách sạn tốt nhất hàng rào nghĩ lại, đợi hắn trốn khỏi công trường.
E rằng hàng rào 74 sắp loạn rồi, tốt nhất đừng tranh vào vũng nước đục này.
Mặt khác để Chu Nghênh Tuyết nghe ngóng xem rốt cục hàng rào 74 sắp xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận