Đệ Nhất Danh Sách

Chương 638: Viện Phúc Lợi


- Nghe nói ngươi là siêu phàm giả độc hành, sao lại gia nhập vào trận hỗn chiến này?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Là ai đứng phía sau ngươi, người ngươi giết là ai?
Trương Bảo Căn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ta không biết cố chủ là ai, chỉ biết có Mặt thẹo tại Lạc thành kêu ta tới đường Khải Toàn giết một người. Đối phương sẽ tới tiệm cơ, mặc áo đen, mang giày xám.
Mặt thẹo là lái buôn nổi danh trong thế giới ngầm tại Lạc thành, chuyên môn buôn bán đồ cũ. Xem ra đây không phải lần đầu Trương Bảo Căn hợp tác với Mặt thẹo.
Việc này cũng không khó xác minh, đám Tần Sanh cũng không cần mất nhiều sức để tìm ra Mặt thẹo.
Chỉ là Trương Thanh Khê cảm thấy, khả năng cao chính Mặt thẹo cũng chẳng biết mặt thẹo là ai.
- Ngươi nói, ngươi nhận nhiệm vụ ám sát nên tới giết đối phương?
Trương Thanh Khê nghi ngờ:
- Ta đã xem qua hiện trường trận chiến. Lúc ngươi xuất thủ cũng không quá cẩn thận, không giống với sát thủ chuyên nghiệp. Hơn nữa, có vẻ ngươi cũng không ngờ đối phương là siêu phàm giả?
- Đúng thế…
Trương Bảo Căn nói:
- Ta không phải sát thủ. Chỉ là cuộc sống khó khăn mới nhận là chuyện vặt này. Nếu lần này không phải cần mua áo bông cho mùa đông, ta cũng không bí quá hóa liều làm chuyện này.
Mọi người nghe Trương Bảo Căn nói muốn mua áo bông mới ra tay ám sát người khác thì không biết nên bày tỏ biểu tình gì. Siêu phàm giả giết người vì một cái áo bông?
Trương Thanh Khê tỉ mỉ đánh giá Trương Bảo Căn, hắn phát hiện trên người Trương Bảo Căn mặt đồ khá tầm thường, toàn là đồ vỉa hè cả.
- Vậy ngươi vài Lạc thành bằng cách nào?
Trương Thanh Khê hỏi:
- Hiện giờ quản lý nghiêm ngặt, hẳn đã có người trợ giúp ngươi tiến vào. Đó là ai?
Lần này tới phiên Trương Bảo Căn kinh ngạc:
- Ta vẫn luôn ở Lạc thành, tới đây từ mấy tháng trước rồi. Vốn cũng ở ngoài thị trấn như lưu dân nhưng ta được vào thành để làm việc. Về sau được Viện trưởng Viện mồ côi thu nhận. Hắn còn giúp ta là hộ chiếu công tác để được ở lại trong thành. Trong vòng nửa năm không cần rời khỏi hàng rào.
- Đợi chút, ngươi làm việc ở Viện mồ côi? Làm gì?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
Mọi người bị câu nói này của Trương Bảo Căn khiến cho ngơ ngác.
Cả đám đều tưởng Trương Bảo Căn là sát thủ độc hành. Kết quả càng nói chuyện lại càng phát hiện đối phương chỉ là tay mơ. Ngay cả việc người hắn giết là ai cũng không biết, hoàn toàn trở thành vũ khí thay người khác làm việc.
Hơn nữa, Trương Bảo Căn còn đang làm việc tại Viện mồ côi nữa…
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Chỉ vì một cái áo bông, ngươi liền nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?
- Không chỉ một cái…
Trương Bảo Căn nghiêm túc giải thích:
- Là 47 cái. Kinh phí Viện mồ côi không đủ khiến vào đông mà bọn nhỏ cũng không có áo bông để mặt. Viện trưởng đã xin phía trên kinh phí nhưng mãi chúng ta cũng không nhận được câu trả lời. Lúc này ta mới gạt Viện trưởng, bí quá hóa liều mà nhận nhiệm vụ.
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười. Cuộc trò chuyện đêm nay với Trương Bảo Căn chẳng khác nào đồ thị hình sin. Thì ra trận chiến lần này xảy ra là vì áo bông cho đám nhỏ trong Viện mồ côi?
Trương Thanh Khê nhìn Tần Sanh:
- Đi thôi, hiện tại chúng ta tới Viện mồ côi xác minh xem đúng không. Ngươi đừng lo, chúng ta cũng không quấy nhiễu đám nhỏ đâu. Nếu ngươi nói thật, chúng ta cũng chẳng làm khó ngươi.
Chung quy Trương Bảo Căn cũng không giết người của Thanh Hòa. Có thể nói, trận hỗn chiến này là do các thế lực tiêu diệt nhau mà ra. Càng như thế, tổ chức Kỵ Sĩ lại càng vui.
Nếu đúng như lời Trương Bảo Căn nói, vậy bản chất tên này cũng không xấu.
Trương Thanh Khê tháo còng tay cho Trương Bảo Căn:
- Chỉ đường, vừa đi vừa nói.
Trương Bảo Căn lên xe, nhỏ giọng nói:
- Ta biết Thanh Hòa các ngươi có nhiều người tốt. Ta cũng không muốn giết người trong Lạc thành đâu…
- Được rồi được rồi…
Trương Thanh Khê cười nói:
- Không cần tâng bốc chúng ta. Cứ nói thật sẽ không có việc gì nữa.
Tới cửa Viện mồ côi, Nhâm Tiểu Túc nhìn nơi ở rách nát này:
- Đây là sản nghiệp của Thanh Hòa?
- Đúng thế…
Tần Sanh gật đầu.
Phía trước cổng có tấm bảng ghi Viện mồ côi Thanh Hòa. Đây nhất định là sản nghiệp của họ.
- Vì sao tình hình tài chính lại tệ như thế. Các ngươi cũng đâu thiếu chút tiền này….
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Chỉ sợ đây là chuyện tốt mà đám thân thích của Hứa gia đã làm. Nhưng người kia không có nguyên tắc, cắt xén tiền lương công nhân cũng không phải lần một lần hai. Lúc trước còn có người dám cắt xén quân lương của cảnh vệ nữa…
Trương Thanh Khê bình tĩnh giải thích:
- Đây hẳn là một trong những lý do khiến Hứa Khác muốn quét sạch đám người đó.
Bốn người đi vào Viện mồ côi, bỗng nhiên Tần Sanh nhớ tới một việc:
- Đúng rồi Tiểu Túc Ca, vì sao ngươi lại bắn chết con tin…
Tần Sanh thắc mắc chuyện này đã lâu, nãy giờ hắn nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân….
Trương Bảo Căn kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc, hắn không ngờ người bắn chết con tin lại là đối phương.
Bất quá theo lý giải của Trương Bảo Căn, chung quy năm đó trên thị trấn Nhâm Tiểu Túc đã sớm nổi danh là một người hung ác…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Ngươi cũng biết, đêm qua ta đã để xổng mất một tên đào phạm đúng không?
- Đúng, ta nghe người qua đường kể lại…
Tần Sanh gật đầu:
- Sau đó ngươi bị siêu phàm giả đánh lén.
- Con tin chính là người ta để xổng mấy…
Nhâm Tiểu Túc có chút cảm khái vận mệnh vô thường. Nếu Trương Bảo Căn thật sự không thông đồng với ai thì con tin này đúng… xui toàn tập.
Mà đúng là thằng đó xui xẻo thật. Vốn hắn chỉ là nhân viên tình báo tới thu thập tin tức thôi, kết quả lại bị Trương Bảo Căn bắt làm con tin.
Bị bắt làm con tin còn chưa tính, một người bình thường như hắn sao đấu lại siêu phàm giả, vì thế chẳng khác nào một con gà con bị dắt mũi. Thế nhưng hắn nghĩ tập đoàn Thanh Hòa sẽ nghĩ cách cứu hắn ra, chung quy Thanh Hòa cũng đâu biết hắn làm gián điệp.
Kết quả Thanh Hòa còn chưa kịp cứu thì hắn đã bị bắn chết…
Có biết nói lý lẽ không hả!
Bốn người tiến vào Viện mồ côi. Bây giờ đã là 11 giờ đêm, có vài đứa nhỏ còn chưa ngủ, đang chơi đùa trong sân.
Bọn nhỏ thấy Trương Bảo Căn lập tức nhào tới, vui vẻ gọi hắn là Bảo Căn thúc thúc, ngược lại còn không ngừng tranh nhau ôm lấy hắn.
Trương Thanh Khê đứng bên cạnh quan sát, quần áo trên người đám nhỏ thật sự rất cũ nát, được vá chằng chịt. Còn có hài tử trốn trong nhà vì quần áo đơn bạc mà hiện trời đã trở lạnh.
Nhìn tình huống này, Trương Bảo Căn không hề nói dối.
Một đứa bé trơ mắt nhìn Trương Bảo Căn:
- Bảo Căn thúc, không phải ngươi nói đi mua áo bông à, mua được chưa?
Trương Bảo Căn khó xử:
- Thật xin lỗi, hôm nay ta chưa mua được. Ngày mai ta sẽ đi thử một chuyến.
Thấy ánh mắt đám nhỏ lộ ra vẻ thất vọng, Trương Bảo Căn cười nói:
- Để ta thổi bong bóng ngươi xem nhé.
Nói xong, Trương Bảo Căn thổi một cái bong bóng. Bong bóng biến thành một chú kỳ lân có cắn, bọn nhỏ đuổi theo kỳ lân chạy chơi trong sân.
Trương Thanh Khê hỏi:
- Ngươi là siêu phàm giả, cam tâm ở trong Viện mồ côi làm người chăm sóc mấy đứa nhỏ à?
- Kỳ thật mục đích ta tới Lạc thành cũng không thuần túy gì…
Trương Bảo Căn thấp giọng nói:
- Ta muốn trà trộn vào đây để giết người, hoàn thành nhiệm vụ lại lấy được hộ chiếu làm việc trà trộn vào. Lúc thấy đám nhỏ chỉ tính trêu chọc chúng một chút. Mãi tới khi thấy nụ cười của chúng khi thấy bong bóng của ta, bấy giờ ta mới có ý nghĩ ở lại. Siêu phàm giả cũng đâu phải thứ gì đặc biệt. Có năng lực cũng đâu nhất thiết phải dùng để giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận