Đệ Nhất Danh Sách

Chương 824: Đều Là Hảo Đồng Chí A!

Kỳ thật trong quá trình lùng bắt Vương Uẩn, Khổng thị đã phạm sai lầm rất lớn, đó chính là nhốt hơn 200 thủ hạ của Vương Uẩn vào chung một nhà tù.
Theo đúng thao tác chính quy, những người này cần được tách ra và giam giữ.
Vì họ vốn là binh sĩ tinh nhuệ dưới trướng Vương Uẩn, chấp hành quá nhiều nhiệm vụ.
Một mặt mà nhân tâm họ quy về một, mặt khác phương diện chiến đấu quá mạnh.
Vương Uẩn bị nhốt trong nhà tù cơ mật không quá lo cho 200 người này.
Những người này dù bị nhốt vào nhà tù vẫn có thể hoành hành ngang ngược, bá chủ một phương.
Đám ác bá trong ngục giam kia cùng lắm chỉ là tội phạm giết người, căn bản không đủ để làm trò gì khi bị nhốt.
Mà thủ đoạn của hơn 200 người này cực kỳ ngoan độc, tù nhân bình thường không phải đối thủ của họ.
Đám tù nhân bình thường cùng lắm chỉ giết một hai người mà thôi.
Sát nhân cuồng ma đều là giết từ ba người trở lên, mà thủ hạ Vương Uẩn vừa hay lại chính là đám người sống trong cảnh giết người không gớm tay.
Tính mạng được đám huynh đệ này gặt hái ít nhất cũng là con số năm đấy…
Vì thế khi đám huynh đệ tiến vào nhà tù thì rảnh rỗi chẳng có gì làm cả.
Họ dứt khoát thống nhất cả nhà tù của hàng rào 31 này luôn.
Đoạn thời gian gần đây giám ngục làm việc rất nhẹ nhàng.
Tù nhân không đánh nhau như trước nữa, cứ như một sợi dây thừng được bện lại thành một vậy.
Chung quy từ trước tới nay chưa có nhà tù nào thống nhất một thể cả…
Đây là tổ hợp hơn 200 binh sĩ thông qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Thậm chí họ còn phân các tù nhân thành những tiểu đội nhỏ mà 200 huynh đệ kia lại là tổ trưởng.
Sau đó tiến hành quân sự hóa việc quản lý các tù nhân.
Hiện tại ngục trưởng của nơi này đang lo muốn chết.
Mấy hôm trước hắn đã gửi đơn kiến nghị tách 200 người này ra.
Có điều không biết đơn kiến nghị của hắn có được chuyển lên ông chủ Khổng không.
Dù biết hi vọng thật sự rất nhỏ nhoi.
Hiện tại khi 200 người này nghe tiếng xáo động bên này thì thật sự rất phấn khởi.
Lúc phát hiện nhà tù thật sự bị người khác tấn công và nghe được âm thanh pháo khí quen thuộc kia, cả bọn lập tức xốc lại tinh thần.
Chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ họ đã tập hợp tù nhân tiến hành bạo động.
Có người đi sập cầu dao, có người dùng chân bàn làm vũ khí, có người mai phục rồi đợi giám ngục tới thì tấn công.
Đám giám ngục vừa tiến vào khu vực phòng giam lập tức bị tù nhân vây quanh.
Giám ngục phát hiện đám tù nhân này đâu còn là bọn ô hợp trước kia.
Trông họ chẳng khác nào một đám quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Kỳ thật đám tù nhân cũng không quá lợi hại.
Chủ yếu là do giám ngục không am hiểu chiến đấu, thật sự không phải là đối thủ với người được huấn luyện sơ về chiến đấu.
Giờ khắc này, tâm phúc của Vương Uẩn là Chương Ngôn Hà tọa trấn phía sau, không ngừng ban phát mệnh lệnh ra ngoài.
Đám huynh đệ của hắn thì dẫn người tấn công và xâm chiếm những khu vực còn lại.
Chương Ngôn Hà hưng phấn nói:
- Các anh em, ta nghe được tiếng pháo khí của trưởng quan.
Nhất định là hắn tới cứu chúng ta.
Mọi người cố gắng lên, trước tiên giết sạch đám giám ngục.
Có thù báo thù, có oán báo oán!
Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng hò hét của tù nhân từ xa.
Vốn hắn còn tưởng muốn cướp ngục phải tốn sức không ít, ai dè còn chẳng cần hắn ra tay đã xong.
Vương Uẩn và Quý Tử Ngang tiến vào nhà tù từ lỗ hổng.
Nhà tù vốn gặp phải nguy cơ, nay đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, giám ngục bình thường nào phải đối thủ của hai siêu phàm giả?
Đám Chương Ngôn Hà thấy Vương Uẩn thì mừng rỡ, lập tức đi về phía Vương Uẩn:
- Trưởng quan, sao người thoát khỏi nhà giam cơ mật được vậy?
Vương Uẩn nhìn đám anh em, cười:
- Nói ra thì dài dòng lắm, người của chúng ta còn đủ chứ!
- Còn đủ!
Chương Ngôn Hà nói:
- Vào 289 người, còn đủ 289 người! Trưởng quan, bây giờ chúng ta đi đâu?!
- Tây bắc….
Vương Uẩn nói.
Chẳng biết vì sao, khi Vương Uẩn nói tới Tây bắc thì trong lòng hắn bỗng có cảm giác như tìm được nơi quay về.
Phảng phất bản thân hắn vốn thuộc về nơi đó, phảng phất như đại hưng Tây bắc vốn chính là định mệnh của hắn…
- Tây bắc?
Chương Ngôn Hà và mọi người hai mặt nhìn nhau.
Vương Uẩn giải thích:
- Lần này ta và các ngươi có thể tìm lại tự do đều nhờ các chiến hữu Tây bắc.
Cùng ta đi gặp Thiếu soái thôi nào!
Nói xong, Vương Uẩn và Quý Tử Ngang dẫn hơn 200 người rời khỏi nhà tù.
Vào lúc này, một giám ngục ẩn núp trong bóng tối thấy họ muốn chạy đi lập tức nâng súng lên muốn bắn.
Chương Ngôn Hà là người đầu tiên phát hiện ra giám ngục.
Mắt thấy họng súng đã chĩa về phía Vương Uẩn, bấy giờ hắn liền đầy Vương Uẩn ra, muốn cản súng cho trưởng quan.
Không chờ hắn kịp đẩy Vương Uẩn thì Chương Ngôn hà đã thấy ngực của giám ngục nở thành một đóa hoa máu.
Hắn có chút sửng sốt:
- Tay súng bắn tỉa? Tay súng bắn tỉa trốn ở đâu vậy?
Trong lòng Vương Uẩn còn sợ hãi, vừa rồi chỉ lo đoàn tụ với huynh đệ nên hắn quên hết tất cả.
May mà có Dương Tiểu Cận xuất thủ, bằng không hôm nay đám huynh đệ bọn họ chỉ sợ sẽ đổi hỉ sự thành tang sự mất.
Chương Ngôn Hà hỏi:
- Trưởng quan, ngài tìm đâu ra tay súng bắn tỉa vậy?
Vương Uẩn nói với đám Chương Ngôn Hà:
- Không phải ta tìm mà là Thiếu soái phu nhân.
Lần này chính hai người đó cứu ta khỏi nhà giam cơ mật.
Hỗn loạn trong hàng rào 31 có liên quan tới họ đó.
- Hai người họ?
Chương Ngôn Hà bối rối:
- Trưởng quan, ngươi chắc chắn là hai người họ?
Bấy giờ họ đã tới chỗ Nhâm Tiểu Túc.
Sau khi xác nhận hiện trường đã an toàn, Dương Tiểu Cận đứng lên, cất súng ngắm đi.
Vương Uẩn nói:
- Trước tạ ân cứu mạng của Thiếu soái!
Hơn hai trăm huynh đệ đồng loạt cúi đầu:
- Cám ơn Thiếu soái!
Nhâm Tiểu Túc nhất thời mặt mày hớn hở.
Thông báo trong cung điện chạy dài một dọc, mỗi âm thanh đều chứng tỏ đây là lời cảm tạ chân thành!
Hắn đi về phía trước, thân thiết nắm lấy tay mọi người:
- Đều là các đồng chí tốt.
Hoan nghênh các ngươi gia nhập Tây bắc!
Mà Dương Tiểu Cận đứng bên cạnh nhìn một màn này bỗng nhiên cảm thấy Nhâm Tiểu Túc như hóa thân thành cán bộ kỳ cựu.
Vương Uẩn quay đầu nhìn Dương Tiểu Cận:
- Tới, cám ơn Thiếu soái phu nhân!
Dương Tiểu Cận vẫy tay:
- Cứ cảm ơn Nhâm Tiểu Túc đi.
Tuy Dương Tiểu Cận không biết vì sao Nhâm Tiểu Túc thích được người khác cảm ơn như thế.
Tuy nhiên nàng khẳng định việc này đem tới lợi ích gì đó cho Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy Chương Ngôn Hà lần nữa dẫn đầu hơn 200 anh em cúi đầu cảm ơn Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cười tới mức không ngậm được mồm.
Đêm nay hắn thu hoạch được rất nhiều cảm tạ tệ, trực tiếp đột phá hơn 5400 tệ!
Khoảng cách với món vũ khí thứ 3 không còn xa lắm!
Đại lừa dối thấy mọi việc đã ổn lại hỏi:
- Thiếu soái, chúng ta rời đi thế nào đây?
Việc này thật sự làm khó Nhâm Tiểu Túc rồi.
Vốn hắn tính dùng đoàn tàu hơi nước chở đám Vương Uẩn rời khỏi hàng rào.
Bây giờ đoàn tàu hơi nước, lão Hứa, Ám ảnh chi môn đều bị phong ấn.
Theo lời Quý Tử Ngang thì phải nửa tháng mới hồi phục.
Vì thế hắn không còn cách nào dẫn đám người này đi.
Vì thế, đại lừa dối và Vương Uẩn quyết định đoạt xe của ngục giam.
Nơi này có xe vận chuyển phạm nhân, 5 chiếc là đủ chở hơn 200 người rồi.
Sau khi rời khỏi hàng rào tự khắc có người do đại lừa dối an bài tới tiếp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận