Đệ Nhất Danh Sách

Chương 904: Tin Tức

"Một cái bẫy khác? Ý ngươi là sao?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Trước kia hắn không hiểu quá nhiều chuyện nên mới tìm kiếm đáp án trên sách.
Thế nhưng là tri thức trên sách chưa hẳn có thể giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện trên thế gian này.
Hắn có thể đi hỏi người khác nhưng những người đó chưa chắc nguyện ý nói cho hắn biết.
Hiện tại có một chuyên gia quân sự ở bên cạnh, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình cũng có thể học hỏi thêm.
P5092 nghe Nhâm Tiểu Túc hỏi liền đáp:
"Đêm qua ta nhận được tin tức, tất cả mọi rợ ở nhất tuyến Đại Ngưu sơn của Vương thị đều biến mất, Vương thị cũng chỉ mới biết được một ngày trước.
Thế nhưng Vương thị không báo tình huống này cho Hỏa Chủng.
Nói cách khác, nếu Hỏa Chủng sớm có phòng bị, khẳng định sẽ không thua tới vậy."

Nhâm Tiểu Túc trầm mặc không nói, hắn phát hiện hiện giờ Vương thị cấp bách muốn thống nhất đã tới mức không từ thủ đoạn rồi.
Một khi Hỏa Chủng bị mọi rợ kiềm chế, đến lúc đó Vương thị có thể tọa sơn quan hổ đấu, sau đó đi tới thu thập tàn cuộc.
P5092 cầm cành cây vẽ một bức địa đồ đơn giản trên đất vàng:
"Đây là hình dáng chiến trường phương bắc của Hỏa Chủng cùng Vương thị.
Hai bên cách nhau hơn hai trăm ki lô mét .
Tuy lúc trước chưa từng thương lượng qua nhưng nhất tuyến Đại Ngưu sơn cùng nhất tuyến Trường Thành chẳng khác nào một phòng như liên thông.”

"Ngươi xem, nơi này là hai bờ sông, một khi quân đoàn viễn chinh đem sở hữu binh lực tấn công Hỏa Chủng, như vậy binh sĩ Vương thị có thể lập tức từ bờ sông bên kia hành bọc đánh mọi rợ.
Đến lúc đó chúng sẽ hãm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, đánh không được, đi cũng không được…"
P5092 tiếp tục giải thích nói:
"Cho nên ngươi xem, thế cục bây giờ phi thường bất lợi với quân đoàn viễn chinh ."

"Đúng vậy…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Ngươi cùng quân đoàn viễn chinh từng giao thủ qua.
Ngươi cảm thấy họ sẽ ngu ngốc như vậy?"
P5092 hỏi:
"Bọn họ có thể sử dụng tính mạng mấy vạn lão nhân làm mồi dụ để dành thắng lợi, người như vậy áo có thể đưa thân vào bên trong hoàn cảnh nguy hiểm? Cho nên, bọn họ nhất định có hậu thủ, ta hoài nghi quân đoàn viễn chinh phương bắc còn có một chi binh sĩ chủ lực khổng lồ đang chờ Vương thị gấp rút tiếp viện Hỏa Chủng! Đây mới là tối giải thích hợp lý!"
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
"Nếu thật là như vậy, tương lai còn vài trận chiến ác liệt cần phải đánh.
Thế nhưng không phải mọi người nói hoàn cảnh phương bắc ác liệt à.
Sao họ có quân số tốt như vậy được?”

"Quân đoàn viễn chinh khác với chúng ta.
Bọn họ là cả tộc nam tiến, chúng ta tính cả binh lực Khánh thị, cứ điểm 178, Vương thị, Khổng thị, Hỏa Chủng, Chu thị đương nhiên hơn rất nhiều so với bọn họ.
Thậm chí còn tốt vài lần thế nhưng chúng ta không đoàn kết…"
P5092 thở dài nói:
"Đây chính là cơ hội cho họ."

Dựa theo P5092 phỏng đoán, nhân số tất cả tộc đàn phương bắc sợ chỉ bằng một phần năm Trung Nguyên, thậm chí ít hơn.
Thế nhưng hán tử trưởng thành của bọn họ tất cả đều trở thành quân nhân.
Hơn nữa Trung Nguyên không đoàn kết, thắng bại trận chiến này rất khó nói.
"Chúng ta phải đi báo chuyện này cho Vương thị…"
P5092 nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Nếu như phòng tuyến bọn họ trúng kế, sau đó tan vỡ thì nhất tuyến Trường Thành nay đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương."

"Thế nhưng lúc trước Vương thị cũng không kịp thời báo tình huống cho các ngươi, ngươi không hận bọn họ sao?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Hận…."

P5092 nói:
"Nhưng hận không giải quyết được vấn đề, hết thảy đều phải lấy thắng lợi làm điều kiện tiên quyết, cho nên chúng ta phải báo tin tức này cho bọn họ."

"Vậy ngươi chịu lỗ rồi…"
Nhâm Tiểu Túc cảm khái nói.
Lại thấy P5092 lắc đầu:
"Lòng dạ của ta lớn hơn ngươi tưởng tượng.
Bằng không cũng không đến mức chán ghét lục đục quyền lực với nhau.
Chỉ là lý tưởng của ta thủy chung đều là thủ hộ người Trung Nguyên.
Nếu ta không đem báo tin tức này cho Vương thị, vậy ta đã phản bội lý tưởng của mình rồi."

"Được rồi."

Nhâm Tiểu Túc nói xong thì lấy một điện thoại vệ tinh ra.
P5092 sửng sốt một chút:
"Điện thoại này ngươi lấy được từ đâu vậy? Của ai?"
Nhâm Tiểu Túc không để ý đến hắn, đầu bên kia nhanh chóng được kết nối:
"Ta là Vương Thánh Tri."

Biểu tình P5092 dần dần biến hóa, Nhâm Tiểu Túc nói:
"Gọi điện thoại cũng không có chuyện gì khác, phía bên hàng rào 31 đã xong.
Lần này muốn nói với ngươi một chút, chúng ta hoài nghi Đại Ngưu sơn ở phía bắc còn một chi binh sĩ chủ lực của quân đoàn viễn chinh, bọn họ có thể đang đợi các ngươi gấp rút tiếp viện Hỏa Chủng mà đánh lén, cho nên nhắc nhở ngươi chú ý một chút."

"Được rồi...."

Vương Thánh Tri cười trả lời:
"Cảm tạ đã nhắc nhở, bất quá chúng ta đã phát hiện chi binh sĩ kia, cho nên sẽ không để họ thành công."

"Các ngươi phát hiện như thế nào?"
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên nói.
Thế nhưng Vương Thánh Tri không trả lời vấn đề này.
Chỉ hỏi han ân cần Nhâm Tiểu Túc, hai người hàn huyên một phen thì Nhâm Tiểu Túc nói:
"Mặt khác, hi vọng trong tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, đừng xảy ra việc tin tức không đồng nhất nữa.
Ta cho rằng tất cả mọi người trong Trung Nguyên hẳn nên đoàn kết lại vì trận chiến tranh này, ngươi nói đúng hay không?"
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu rồi nói:
"Được rồi....
ta đáp ứng ngươi.
Cúp điện thoại ta sẽ để cho người Vương thị báo tin về quân đoàn viễn chinh tin tức cho Hỏa Chủng."

Nói xong hai bên liền cúp điện thoại.
Nhâm Tiểu Túc nhìn P5092 một cái, chỉ thấy biểu tình kinh ngạc của đối phương.
P5092 nghĩ mãi không rõ, dường như quan hệ của Nhâm Tiểu Túc cùng Vương Thánh Tri rất tốt.
Ngay cả khi Nhâm Tiểu Túc yêu cầu đồng nhất tin tức, Vương Thánh Tri đều đáp ứng!
Phải biết, đây cũng không phải chuyện nhỏ, để quân đoàn viễn chinh tiêu hao lực lượng của Hỏa Chủng hẳn là một bước trong kế hoạch thống nhất Trung Nguyên của Vương thị, một bước cực kỳ trọng yếu, sao có thể vì một người mà thay đổi?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không giải thích nhiều.
Đừng hỏi nhiều, ta chính là Thiếu soái Tây bắc Đó!
P5092 bỗng nhiên nói:
"Chung quy ta cảm thấy trong trận chiến tranh này, kỳ thật Vương thị chiếm rất nhiều tiên cơ, chủ lực của quân đoàn viễn chinh hẳn được che giấu vô cùng bí mật.
Cũng không Đạo Vương thị làm thế nào phát hiện bọn họ.
Kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Nhâm Tiểu Túc lấy một bản ra:
"Ta thấy trên tạp chí hi vọng có nhắc tới một chi binh lữ tây bắc đang gấp rút tiếp viện Trung Nguyên.
Bọn họ đóng quân xung quanh Ngọc Sơn.
Mà Ngọc Sơn nằm ở phía tây Đại Ngưu sơn.
Xem bộ dáng hẳn muốn liên hợp tác chiến cùng Vương thị.
Chúng ta sẽ tụ họp cùng chi chiến lữ này."

P5092 nghĩ nghĩ:
"Tuy nhân số một chi binh lữ đông đảo nhưng quy mô trận chiến tranh này to lớn, không chỉ một chi bộ binh này có thể gánh nổi."

Ý trong câu này cũng rất rõ, chỉ một chi bộ binh này căn bản không làm được cái gì hết a.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không giải thích nhiều, đến cùng chi bộ binh này có thể làm gì, chỉ có đánh qua mới biết được!
"Hơn nữa, chúng ta muốn tụ hợp cùng bọn họ ở Ngọc Sơn, hẳn phải đi qua Đại Ngưu sơn a.
Chỗ đó là chiến trường chính.
Nếu không đi đường vòng đi, như vậy an toàn hơn."

"Không có việc gì, giết qua là được rồi..."

Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không có việc gì nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận