Đệ Nhất Danh Sách

Chương 408: Thu Hoạch Một Đống Lớn Cảm Tạ Tệ

Cứu một người đã vất vả mà một thoáng Nhâm Tiểu Túc lại cứu được nhiều người như thế. Sao hắn có thể buông tha cho cơ hội lần này?!
Tiêm Đao Liên có tổng cộng 184 người, đánh hai trận không chết người nào. Cộng thêm với Đội 2 và có tổng cộng 120 người, thành viên thương vong rất ít.
Tổng cộng số người Nhâm Tiểu Túc cứu được chừng 397 người.
Mọi người nhìn ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc mà không hiểu hắn có ý gì. Nhâm Tiểu Túc thấy ánh mắt ám chỉ không được thì nói thẳng:
- Khục khục, ân cứu mạng mà sao không ai nói cám ơn hết vậy?
Trương Tiểu Mãn:
- Chấm hỏi ???
Đại đội trưởng Đội 2:
- Chấm hỏi ???
Đại đội trưởng Đội 3:
- Chấm hỏi ???
Mọi người chưa từng gặp ai có da mặt dày như Nhâm Tiểu Túc!
Dù là ân cứu mạng nhưng ngươi chủ động đòi người khác cám ơn thì kỳ lắm à nha. Chẳng lẽ là do nhu cầu đặc biệt của tâm lý à?
Họ cũng không biết Nhâm Tiểu Túc cần cảm tạ tệ nên chỉ thấy hắn cổ quái mà thôi!
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Nhâm Tiểu Túc cứu mạng họ mà chỉ đưa ra yêu cầu thế này, mọi người chắc chắn không chối từ. Đại đội trưởng Đội 2 Hứa Hải Sâm dẫn đầu nói cám ơn, những người khác cũng liên tục nói theo.
Nhâm Tiểu Túc tính toán số cảm tạ tệ mình nhận được. Hắn phát hiện, người của 3 đội tổng cộng có 397 người, lần này hắn trực tiếp thu được trọn vẹn 397 cảm tạ tệ.
Không ai cảm ơn cho lấy lệ cả!
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc phát hiện những kế hoạch hắn từng lập ra để thu cảm tạ tệ thật quá ấu trĩ, chỉ có chân thành cứu người mới là cách dễ dàng nhận được cảm tạ tệ nhất.
Bấy giờ, tính cả cảm tạ tệ Nhâm Tiểu Túc thu thập trên đường đi, hắn đã đạt tới hơn 800 cảm tạ tệ.
Đột nhiên Trương Tiểu Mãn hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc, ta nhớ trên đường đi ngươi có nói một câu. Đại ý là, vì ngươi ở đây nên Tông thị sẽ không tiếc đại giới mà nã pháo nơi này, đúng không? Vậy là sao, ngươi có đại thù gì với Tông thị?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, đừng quan tâm.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không thể giải thích nhiều. Lúc trước khi hắn xâm nhập trận địa Tông thị, hắn từng ném bài bạo liệt qua Ám ảnh chi môn. Binh sĩ Tông thị khi ấy chưa chết hết, cho nên chắc chắn Tông Thừa biết hắn có năng lực này.
Mà lần này trên phố chiến, hắn đã nhiều lần sử dụng Ám ảnh chi môn nhưng người thấy qua đều đã chết hết.
Cho nên, hẳn Tông Thừa vẫn chưa biết tin hắn còn sống?
Nếu Tông Thừa biết, e rằng sẽ mất ăn mất ngủ a.
Nhất định Tông Thừa chỉ hi vọng hắn chết, cũng giống như hắn mong muốn giết Tông Thừa để báo thù vậy.
Trương Tiểu Mãn thấy Nhâm Tiểu Túc không muốn nói thì lên tiếng:
- Theo kế hoạch, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ đóng giữ Thập Xuyên. Thế nhưng hiện tại toàn bộ Thập Xuyên đều bị phá hủy, xem ra kế hoạch phải thay đổi, liên hệ Chu doanh trưởng, để xem sắp tới chúng ta phải làm gì.
Binh liên lạc gọi cho Chu Ứng Long, Chu Ứng Long bình tĩnh hỏi:
- Làm sao? Đánh xong rồi?
Lúc trước Chu Ứng Long còn kinh ngạc về sự uy mãnh của Tiêm Đao Liên, cơ mà bây giờ hắn đã tập thành thói quen…
- À…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Thập Xuyên đã bị phá hủy, không biết Tông thị chôn bao nhiêu thuốc nổ trong đó mà khiến Thập Xuyên nổ tới tận trời luôn.
- Cái gì?!
Chu Ứng Long kinh ngạc:
- Vậy các ngươi thì sao?
Chu Ứng Long là một chuyên gia quân sự. Chỉ thoáng cái hắn đã nghe ra sự hung hiểm trong đây. Bất quá, Trương Tiểu Mãn bình tĩnh đáp:
- Chúng ta kịp thời phát hiện hướng đi của địch nhân nên may mắn tất cả đều chạy kịp khỏi Thập Xuyên.
Chu Ứng Long cảm thấy việc nghe báo cáo tình hình chiến đấu mỗi ngày chẳng khác nào chơi mấy trò cảm giác mạnh nữa. Trước kia, chiến tranh cũng không kích thích như vậy!
Bất quá đánh xong Thập Xuyên là tốt rồi, sau này không có nguy cơ rình rập căn cứ nữa.
Chu Ứng Long nói:
- Quay về căn cứ tu chỉnh. Hai ngày sau quân tiên phong sẽ tới dọn dẹp chỗ đó.
Cái gọi là dọn dẹp là thanh trừ những tai họa ngầm có bán kính 120 ki lô mét từ trung tâm căn cứ, phòng ngừa ở trong rừng còn binh sĩ Tông thị.
Trong những câu chuyện ở quán trà trong thị trấn, chiến tranh là thứ gì đó anh tài mưu lược ngút trời. Mà đối với đám Chu Ứng Long, chiến tranh chỉ đơn giản là chiến tranh.
Chỉ mỗi việc xây dựng căn cứ cũng phải cẩn thận vô cùng.
Khi đó mới tiến hành được tới bước cuối cùng trong kế hoạch của Trương tư lệnh.
Trương Tiểu Mãn cầm máy liên lạc, nhếch miệng cười:
- Các anh em, quay về căn cứ ngủ một giấc thật ngon! Kêu nhà ăn làm điểm tâm ngon cho chúng ta, chúng ta chính là công thần!
...
Tại bộ chỉ huy, Chu Ứng Long ngồi ở chỗ cuối cùng. Nếu không vì sự đặc thù của quân tiên phong, chỉ sự ngay cả tư cách bước chân vào doanh trướng này hắn cũng chẳng có.
Đối với quân đội của cứ điểm 178, bộ chỉ huy là một sự tồn tại cực kỳ thần thánh. Mỗi lần binh sĩ hành quân ngang qua bộ chỉ huy đều có ảo giác sẽ một ngày, bản thân ngồi ở trong đó báo cáo tình hình chiến đấu.
Bấy giờ, Trương Cảnh Lâm nhìn Chu Ứng Long, mỉm cười nói:
- Vừa rồi ra ngoài một chuyến xong, nét vui mừng trên mặt của ngươi giấu không nổi nữa rồi kìa. Làm sao, vợ ngươi có song thai à?
- Tư lệnh nói cái gì vậy….
Chu Ứng Long tươi cười hớn hở:
- Ta ở trong quân doanh, liên hệ với vợ kiểu gì, ta vui là vì quân tiên phong đã chiếm được Thập Xuyên! May mắn không làm nhục mệnh.
Lúc nói tới câu may mắn không làm nhục mệnh kia. Bộ dáng đắc ý thấy rõ.
Kỳ thật mọi người trong quân tiên phong đều có cái tính tình này…
- Hả?
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Hôm trước ngươi còn xin ta thư thả thêm một thời gian, sợ không kịp giờ. Nói gì mà phố chiến khó cỡ nào kia mà. Sao bây giờ đột nhiên đánh xong rồi?
Ánh mắt Chu Ứng Long đảo vòng:
- Nhâm Tiểu Túc mà Tư lệnh an bài cho chúng ta thật sự rất sinh mãnh. Dù là lão Chu ta có tự mình đi cũng không chắc có được kết quả này.
- Nói rõ hơn đi.
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói.
- Năng lực siêu phàm của tiểu tử kia có khả năng mở một Ám ảnh chi môn trong vòng 1 ki lô mét . Năng lực này chẳng khác nào được sinh ra vì phố chiến vậy…
Chu Ứng Long khen ngợi:
- Cách 1 ki lô mét , một quả lựu đạn đã đủ tiêu diệt sạch kẻ thù. Đúng là thần thánh mà!
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Lúc trước Chu Ứng Long từng muốn trả Nhâm Tiểu Túc lại cho ta. Bảo Nhâm Tiểu Túc gầy quá sợ không đánh nhau được. Kết quả bây giờ thì sao, sợ là có người tới đoạt người với hắn, hắn cũng cắn chết không tha mất.
Chu Ứng Long nói thầm:
- Ta chỉ không muốn người vô dụng thôi. Đây chẳng phải là phát hiện hắn có tài nên trọng dụng sao.
Một đám tướng lãnh ngồi bên cạnh tự nhủ, Chu Ứng Long này đúng là biết vuốt mông ngựa. Hắn biết Tư lệnh muốn nghe chuyện của Nhâm Tiểu Túc liền kể sự tích anh dũng của người ta ra…
Bất quá mọi người biết những gì Chu Ứng Long nói là sự thật. Chu Ứng Long cũng không dám nói khoác trước mặt Trương tư lệnh.
Có người bỗng nói:
- Chỉ có năng lực thì chưa đủ, phẩm hạnh thế nào?
Mọi người nhìn Nhâm Tiểu Túc với ánh mắt là người được đề cử cho vị trí Tư lệnh tiếp theo. Cho nên năng lực là một phần, phương diện phẩm hạnh lại càng quan trọng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận