Đệ Nhất Danh Sách

Chương 823: Thế Lực Của Nhâm Tiểu Túc


Trong hàng rào 31, sau khi cúp máy Vương Nhuận nhìn đám Vương Kinh, Vương Kinh hỏi:
- Đến cùng các ngươi là ai?
Từ khi Vương Nhận vào biệt thự chưa từng giải thích bất kỳ điều gì với mọi người. Chỉ trưng giấy chứng nhận là người của cục tình báo Vương thị mà thôi. Chỉ trong chớp mắt đám Vương Nhuận khống chế biệt thự, không cho mọi người ra ngoài, cũng không để bất kỳ vật sống gì tiến vào biệt thự.
Như Nhâm Tiểu Túc nói, quả thật có người xấu muốn tới biệt thự cướp bóc. Bất quá sau khi đám Vương Nhuận giết đi hai tên vào tới cổng nhà thì chẳng còn ai dám tới gần biệt thự nữa.
Bấy giờ, sau khi nhận được lệnh rút lui, Vương Nhuận nhìn đám Vương Kinh cũng không nói gì.
Vương Nhuận quay đầu nhìn thủ hạ hạ thủ thế chiến thuật hai. Mọi người nhanh chóng thu dọn trang bị rồi biến mất trong đêm tối.
Tuy Vương Nhuận nhận lệnh Nhâm Tiểu Túc tới bảo hộ đám Vương Kinh nhưng lời Nhâm Tiểu Túc nói nào có tác dụng so với Vương Thánh Tri. Nếu ông chủ đã bảo họ lui, họ cứ lùi lại là được.
Vương Nhuận để lại hai thanh súng trường cùng bốn hộp đạn cho mọi người. Theo hắn, số vũ khí này đã đủ để ứng phó với nạn dân rồi.
Vương Kinh nghe âm thanh hỗn loạn thì chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha:
- Chỉ sợ Hội giao lưu y học sau hôm nay sẽ kết thúc rồi.
Một người đột nhiên hỏi:
- Lão gia tử, ngươi thấy Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ở đâu không. Sao nãy giờ không thấy họ?
Bất quá Vương Kinh không trả lời, trong lòng của hắn đã tự có đáp án.
Trước kia hắn cho rằng nhiệm vụ Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận làm rất đơn giản. Chung quy đôi tình nhân này còn trẻ như thế mà.
Nhưng hiện tại xem ra, nhiệm vụ Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận làm chắc chắn không đơn giản.

Bên ngoài nhà tù, Nhâm Tiểu Túc dẫn cả bọn trèo tường quán át. Ngục giam vô cùng sáng sủa, xung quanh được đèn pha chiếu sáng như ban ngày.
Vương Uẩn nhìn Nhâm Tiểu Túc bằng ánh mắt chờ mong:
- Thiếu soái, chúng ta làm sao đây?
Kết quả không chờ Nhâm Tiểu Túc lên tiếng, Quý Tử Ngang đã nói:
- Được các vị cứu ra ta vẫn chưa giới thiệu năng lực của mình. Không bằng chuyện ở đây để ta xử lý cho.
- Ngươi?
Đại lừa dối có chút sửng sốt:
- Ta biết ngươi là siêu phàm giả hệ thổ. Thế nhưng năng lực siêu phàm của ngươi cũng đâu có gì đặc biệt.
Ý ngầm của đại lừa dối là năng lực siêu phàm của Quý Tử Ngang quá bình thường. Nói các khác, cũng là để Khổng thị bắt được ngươi đó thôi.
Quý Tử Ngang sửng sốt, cười khổ:
- Bị xem thường rồi. Lúc ấy ta phụ trách cứu viện một nhân vật bị giam trong phòng giam cơ mật. Kết quả đụng phải ngục trưởng mới bị lật thuyền trong mương. Kết quả về sau ta mới biết nơi đó căn bản không có nhân vật nào quan trọng cả.
Nói xong, Quý Tử Ngang đứng dậy đi về phía nhà tù. Chỉ thấy hắn cách không chỉ một cái, một phần nhà tù như hóa thành cát.
Gạch đá không chắc chắn, nền tảng không kiên cố, hết thảy đều trở nên mềm xốp.
Quý Tử Ngang nói với Vương Uẩn:
- Pháo không khí!
Vương Uẩn chẳng chút do dự, hai mắt biến thành màu xám bạc. Một viên pháo không khí được tạo ra từ cái vỗ tay của hắn. Cứng rắn đánh cho nhà tù trổ thành cát bụi.
Chỉ trong chớp mắt, nhà tù chẳng khác nào cái bánh ngọt bị cắt mất một góc!
Cả nhà tù đều náo động. Một ít tù nhân điên cuồng chạy trốn. Một tí thì thừa dịp tập kích giám ngục ức hiếp mình!
E rằng người Khổng thị chưa bao giờ nghĩ tới nhà tù sẽ biến thành phế tích theo cách này!
Đại lừa dối nhìn một màn này thì kinh ngạc:
- Nhặt được bảo bối rồi nha!
Vốn đại lừa dối cũng không quá xem trọng năng lực của Quý Tử Ngang. Tin tức ghi Quý Tử Ngang bị bắt rất dễ, khó lòng khiến người khác đánh giá cao năng lực của hắn.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, không phải Quý Tử Ngang không lợi hại. Chỉ là năng lực của trưởng ngục quá quỷ dị, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Quý Tử Ngang và Vương Uẩn đi vào nhà tù, Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận và đại lừa dối đi ở phía sau.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
- Ta cảm thấy ngươi hẳn cũng có thể tự cứu hai người họ. Tuy năng lực giám ngục hơi quỷ dị nhưng đối đầu với người thuộc hệ sức mạnh thuần túy như ngươi cũng không tạo ra sức ảnh hưởng gì. Tuy tại cửa có thuốc nổ nhưng ngươi vẫn có thể chống đỡ được. Nơi đó không vây được ngươi mới đúng chứ? Hơn nữa ngươi không phải người làm việc thiếu tin cậy thế. Làm sao có thể không biết ở cửa có thuốc nổ chứ?
Đại lừa dối cười hắc hắc:
- Thiếu soái muốn hỏi cái gì?
- Vì sao nhất định phải đợi ta tới cứu?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu hỏi.
Đại lừa dối trông như tên giang hồ đầu đường xó chợ nhưng làm việc cẩn thận. Tại hành trình Thánh Sơn, đại lừa dối thậm chí còn có thể nhớ rõ đường đi trong sương mù kia mà. Điều này nói rõ hắn chuẩn bị rất kỹ trước khi hành động.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khả năng cao đại lừa dối đã biết việc phòng giam cơ mật bị cải tạo rồi.
Đại lừa dối cười nói:
- Ta cứu họ cũng đâu để làm gì. Ta phụ trách công tác tình báo bên ngoài. Không cần họ nhận ân tình của ta.
Nhâm Tiểu Túc như có điều suy nghĩ:
- Cho nên ngươi để họ nhận ân tình của ta?
- Đúng vậy…
Đại lừa dối gật đầu:
- Tuy cứ điểm 178 đã có một nửa người chấp nhận ngươi nhưng vẫn có người không tán thành. Ngươi vẫn còn rất trẻ, cũng chưa từng được huấn luyện toàn diện, không học được cách chỉ huy theo hệ thống. Đương nhiên, họ cũng không phải đối, chỉ là ngươi cần làm nhiều chuyện hơn để chứng minh bản thân mà thôi. Trước kia Thiếu soái có thể đơn đả độc đấu nhưng tương lai trở lại cứ điểm 178, ngươi cần có thế lực của riêng mình.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì.
Đại lừa dối nói tiếp:
- Hai người người này sẽ về Tây bắc, tính thêm cả hơn 200 thủ hạ tinh nhuệ của Vương Uẩn nữa, tương lai Thiếu soái sẽ có được thế lực kiên cố nhất.
- Đây là ý của ngươi và Vương Phong Nguyên?
Nhâm Tiểu Túc buồn bực nói:
- Hai người các ngươi không làm tốt công tác tình báo đi, làm nhiều trò vậy làm gì.
- Không không không…
Đại lừa dối lắc đầu:
- Đây không phải chuyện hai ta tự ý làm. Ngươi hiểu lầm rồi, Tây bắc ta không rảnh làm mấy chuyện này.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Vậy các ngươi làm thế để làm chi?
Đại lừa dối nghiêm túc nói:
- Là ý của Trương tư lệnh.
Nhâm Tiểu Túc nghe xong thì ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ Trương Cảnh Lâm vì để hắn thuận lợi tiếp nhận cứ điểm 178 lại làm nhiều chuyện như thế.
Phải biết, tuổi Trương Cảnh Lâm không lớn lắm. Tiếp tục “cày bừa” chừng mười lăm hai chục năm nữa vẫn được. Bây giờ đối phương tìm kiếm người thừa kế có phải hơi sớm rồi không?
Đối phương cứ như thế ung dung để hắn tiếp quản chức Tư lệnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận