Đệ Nhất Danh Sách

Chương 586: Lý Thần Đàn Ác Thú Vị

Chu Nghênh Tuyết nhìn bóng lưng dần xa của Lý Thần Đàn, đột nhiên hỏi:
- Lão gia, hắn là ai vậy?
- Lý Thần Đàn…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp.
- Nghe rất quen tai nhưng nhất thời ta không nhớ ra…
Chu Nghênh Tuyết đau khổ suy nghĩ.
- Ác ma thì thầm …
Nhâm Tiểu Túc nhìn số vàng được đặt trên bãi cả, cuối cùng vẫn thu hết vào không gian.
Mà lúc Chu Nghênh Tuyết nghe tới Ác ma thì thầm thì ngây ngẩn cả người:
- Lão gia, hắn chính là Ác ma thì thầm? Trông rất đẹp mắt nha, không giống Ác ma trong truyền thuyết. Hơn nữa Lý Thần Đàn còn tặng vàng cho lão gia nữa. Lão gia, ngươi lợi hại quá à.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết một cái, được vuốt mông ngựa quá nhiều lần khiến Nhâm Tiểu Túc có phần chết lặng….
Trong đêm, Lý Thần Đàn vừa mua xong khoai nướng, đang quay về nhà của mình và Tư Ly Nhân, được tiểu cô nương nồng nhiệt tiếp đón.
Lý Thần Đàn phàn nàn:
- Ta đi thật xa mới mua được khoai lang cho ngươi đấy. Tốt xấu gì cũng nên chào hỏi ta chút chứ. Vì không để khoai nguội mà ta phải chạy về thật nhanh đó!
Tư Ly Nhân cười tủm tỉm:
- Cám ơn Thần Đàn ca ca!
Nói xong, nàng nhận lấy khoai lang từ tay Lý Thần Đàn. Sau đó nhìn Lý Thần Đàn, nghi ngờ nói:
- Ca ca, sao trông ngươi vui vẻ thế?
- Ta vừa gặp Nhâm Tiểu Túc.
Lý Thần Đàn cười nói.
Tư Ly Nhân bĩu môi:
- Thấy hắn có gì đâu mà vui.
- Ta kêu hắn tới đại học Thanh Hòa…
Lý Thần Đàn hưng phấn nói:
- Nhưng ta không nói hắn biết tới đó làm gì!
- Sau đó thì sao?
Tư Ly Nhân khó hiểu hỏi.
- Ngươi đoán xem, hắn không chút chuẩn bị dẫn nữ nha hoàn đi cùng tới đại học Thanh Hòa, đúng lúc gặp được Dương Tiểu Cận…
Hai mắt Lý Thần Đàn tỏa ra ánh sáng chói mắt:
- Không phải sẽ rất thú vị à! Chơi rất vui!
Gần đây Tư Ly Nhân đọc nhiều truyện ngôn tình, nghe Lý Thần Đàn nói thế cũng hứng thú hơn:
- Sau đó Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc sẽ trở mặt thành thu, bắt đầu truy sát nhau trong Lạc thành, súng ngắm rền vang. Chu Nghênh Tuyết bị bắn ngã xuống đất?
Lý Thần Đàn dở khóc dở cười:
- Không tới mức đó.
- Trong sách đều ghi nữ chính đại nhân sẽ làm như thế mà…
Tư Ly Nhân thầm nói:
- Khi nào hắn tới đại học Thanh Hòa?
- Hôm nay trễ rồi, hẳn ngày mai sẽ tới…
Lý Thần Đàn tính toán.
- Vậy chúng ta đi xem thử đi…
Tư Ly Nhân nháy nháy mắt.
- Có thể họ không gặp nhau, chung quy đại học Thanh Hòa rất lớn. Tỷ lệ hai người đụng mặt tương đối thấp.
Lý Thần Đàn nghĩ nghĩ.
- Dọa chơi một vòng cũng được mà….
Tư Ly Nhân nói:
- Ta chưa từng tới đại học Thanh Hòa.
- Lỡ sinh viên nhận ra ta thì sao? Bây giờ ta nổi tiếng lắm, sẽ có rất nhiều nữ sinh tới tìm ta ký tên…
Lý Thần Đàn do dự.
Tư Ly Nhân mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi cũng bắt đầu cảm nhận được gánh nặng của thần tượng à?
…..
Sau khi quay lại khách sạn, Nhâm Tiểu Túc không ngủ, không phải vì chuyện gì khác mà câu nói đi tới đại học Thanh Hòa của Lý Thần Đàn không ngừng vây quanh trong đầu hắn.
Thu hoạch cái gì chứ?
Vì thiếu tin tức nên Nhâm Tiểu Túc không đoán được.
Những lời này cứ như có ma lực, khiến vào sớm ngày hôm sau Nhâm Tiểu Túc đã tới gõ cửa phòng Chu Nghênh Tuyết, nói muốn tới đại học Thanh Hòa, Chu Nghênh Tuyết không cần đi theo, cứ ngủ tiếp đi.
Kết quả hai phút sau, Chu Nghênh Tuyết đã chuẩn bị xong, nói mau đi đi, nàng chưa tới đại học Thanh Hòa lần nào.
Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người tới thẳng đại học Thanh Hòa, lão Lý và Tần Sanh lần nữa lẻn vào phòng của Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả lần này cả hai vẫn không thu hoạch được gì, đừng nói tóc, ngay cả cọng lông cũng không thấy!
Lão Lý nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ tiểu từ này bị trọc đầu, đang đội tóc giả?
Lão Lý và Tần Sanh hai mặt nhìn nhau, Tần Sanh nói:
- Cũng có thể hắn cẩn thận, luôn gom tóc rụng lại. Rất nhiều sát thủ đều làm như thế, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
- Có lẽ là thế…
Lão Lý bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta đi tìm tiếp đi. Lão tiểu tử Trương Thanh Khê giao việc này cho hai chúng ta, những người khác đều để ý tới, phải tìm ra được manh mối rõ ràng.
Bất giờ, Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết đã vào cổng trường Thanh Hòa mà không bị ai cản lại. Nơi này không giống đại học của những tập đoàn khác, đại học của tập đoàn khác đều được đóng cửa kiểm tra nghiêm cẩn. Đi vài ba bước là đụng phải trạm canh gác rồi.
Thay vì gọi là đại học thì không bằng gọi nó là cơ sở nghiên cứu cơ mật thì chuẩn hơn.
Nam sinh và nữ sinh đi lại trong sân trường, mọi người hành động nhẹ nhàng tự do, còn có tình nhân nắm tay nhau nữa.
Nhâm Tiểu Túc đứng trong sân trường nhìn đám sinh viên vô lo vô nghĩ bỗng cảm thán. Dường như cuộc sống thế này cách hắn quá xa.
Trong khi học sinh nơi này nói chuyện yêu đương, chơi bóng rổ, nhảy múa với nhau thì hắn đang phải chạy trốn vật thí nghiệm, vào sinh ra tử trên chiến trường cùng Tiêm Đao Liên trong hàng rào 146.
Hai bên như người của hai thế giới, thế nhưng khi quay đầu lại nhìn, Nhâm Tiểu Túc phát hiện hắn không có đường lui. Những thứ hỗn loạn kia không ngừng thúc đẩy hắn tiến về phía trước.
Từ trước tới nay, hắn chưa từng được quyền chọn lựa cuộc sống của mình.
Sau một khắc, Chu Nghênh Tuyết nói:
- Lão gia, ngươi xem đi, rất nhiều sinh viên cùng đi tới một hướng. Trông bộ dáng vội vã như thế hẳn là có chuyện gì rồi đó.
Nhâm Tiểu Túc tò mò, chẳng lẽ đây là thu hoạch mà Lý Thần Đàn đã nói với hắn?
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Đi, chúng ta tới xem.
Thế nhưng khi tới nơi, Nhâm Tiểu Túc không khỏi thất vọng. Hắn thấy rất nhiều người vây quanh một sân khấu, mà trên sân khấu đang biện luận về chủ đề nhân loại có nên sử dụng vũ khí hạt nhân không.
Ở nơi có nhiều sinh viên từ khắp các nơi hội tụ về như đại học Thanh Hòa, tất nhiên cả đám sẽ có hứng thú với chuyện này.
Trên sân khấu, bên nào cũng cho rằng mình đúng, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mấy cái lý luận suông dùng để biện luận này chẳng có tí thu hút nào với hắn cả.
Nhâm Tiểu Túc không biết rõ, đến cùng nhân loại có nên dùng hạt nhân hay không. Thế nhưng hắn biết thứ đồ chơi này thật sự tồn tại, hơn nữa còn từng ở rất gần hắn.
Mặc kệ các học sinh trên sân khấu kia phản biện kịch liệt thế nào, chuyện nên tới sẽ tới thôi.
Chu Nghênh Tuyết hăng hái cười:
- Lão gia, đám sinh viên này có người bằng tuổi, có người còn lớn hơn ngươi một chút. Thế nhưng trông chẳng khác nào mấy đứa con nít cãi nhau cả.
Lúc Chu Nghênh Tuyết nói chuyện không hạ giọng nên rất nhiều sinh viên nhìn về phía hai người họ.
Nhâm Tiểu Túc tức giận đội mũ lên:
- Bớt nói sẽ chết hả? Đây không phải lúc ngươi vuốt mông ngựa, nói nhỏ chút đi!
- À, dạ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận