Đệ Nhất Danh Sách

Chương 781: Sinh Nhật


Nhâm Tiểu Túc ăn xong thì rời đi, Dương Tiểu Cận cũng đi cùng hắn, không ở lại ôn chuyện gì đó với Dương An Kinh.
Chỉ là trong bữa tiệc tối này, từ đầu tới cuối Dương Tiểu Cận không nói một câu, không phản bác Dương An Kinh cũng chẳng phản bác Nhâm Tiểu Túc, ăn cơm như một cỗ máy mà thôi…
Sau khi quay lại tiểu viện từng người, Nhâm Tiểu Túc cách một bức tường đột nhiên hỏi:
- Tối nay ta nói chuyện có phần quá mức, chống đối cô cô ngươi, ngươi có không vui không?
Nhâm Tiểu Túc nghe đối phương đáp:
- không có, vì ta và nàng từng cãi nhau rồi. Kỳ thật quan hệ chúng ta càng giống chị em hơn. Nàng chỉ lớn hơn ta 6 tuổi mà thôi, ông nội ta 61 tuổi lại có thêm một cô con gái.
- Ông nội ngươi lợi hại thật nha…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Tường viện bên kia chớp mắt im bặt, cơ mà Dương Tiểu Cận cũng không bị Nhâm Tiểu Túc ảnh hưởng quá nhiều, tiếp tục nói:
- Đêm nay chỉ có một chuyện ta cần giải thích với ngươi. Kỳ thật nàng là người rất có tình. Ít nhất trong mắt ta là vậy.
Nhâm Tiểu Túc không nói thêm nữa, hắn phát hiện Dương Tiểu Cận như đang chìm trong hồi ức gì đó, nói tiếp:
- Lúc còn ở Dương thị, nơi đó đã chẳng phải chỗ ấm áp gì cho cam. Sau khi cha mẹ ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không còn ai để ý tới ta nữa. Dương An Ngọc thu dưỡng ta chỉ vì muốn dễ dàng chiếm lấy tài nguyên của phụ thân ta mà thôi. Ví dụ như thuộc hạ cũ, hay quyền lực. Là Dương An Kinh mỗi ngày đưa đón ta đi học, lúc tan học sẽ mua đồ ăn cho ta, hát nhạc thiếu nhi và kể chuyện cổ tích cho ta nghe. Dạy ta nhảy dây, cây súng bắn tỉa đầu tiên cũng là nàng cho ta.
Bấy giờ, khóe miệng Nhâm Tiểu Túc có phần co quắp. Quá trình chuyển biến trong câu chuyện này thật sự quá nhanh, vừa mới đầu còn là nhảy dây, phía sau đột nhiên lại là súng bắn tỉa…
Trước sau có phần không thích hợp a!
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không có ý cắt đứt, hắn nhớ lại đẳng cấp hát nhạc thiếu nhi và nhảy dây của Dương Tiểu Cận. Xem ra Dương An Kinh đã bồi bạn với Dương Tiểu Cận không ít.
Chỉ nghe Dương Tiểu Cận tiếp tục nói:
- Cùng lúc đó, nàng thấy thái độ Dương thị với ta liền bắt đầu thất vọng. Ta nhớ lần đầu tiên ta nổ súng, nàng đã nói với ta, Tiểu Cận, thời đại này đã bắt đầu thay đổi. Ta cũng không biết vì sao nàng cố chấp muốn hủy diệt vũ khí hạt nhân, cũng chẳng biết nàng thành lập An Kinh tự và Tên Côn Đồ lúc nào. Nàng ngày càng bận rộn, thế nhưng lần sinh nhật nào của ta nàng cũng nhớ mà tặng quà, cũng chỉ có mỗi nàng nhớ mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời hổ thẹn:
- Sinh nhật ngươi ngày nào?
- Ngày 18 tháng 4 dương lịch…
Dương Tiểu Cận trả lời. Đổi lại là cô gái khác chắc đã tức giận, nhưng nàng thì không. Dương Tiểu Cận chỉ như đang tường thuật lại một câu chuyện mà thôi, sau đó nàng lại hỏi:
- Ngươi thì sao?
- Ta à…
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
- Ta không biết sinh nhật mình.
Dương Tiểu Cận có chút sửng sốt, rõ ràng nàng bất ngờ vì trên đời này vẫn có người không biết sinh nhật mình.
Lại nghe Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Bất quá trên cánh tay ta có hình xăm, 3.16, đây hẳn là ngày sinh của ta.
- Ai xăm?
Dương Tiểu Cận nhíu mày.
- Không biết…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, chỉ là Dương Tiểu Cận không thấy thôi.
- Ngươi…
Dương Tiểu Cận bỗng nổi lên nghi ngờ. Ấn tượng của nàng với Nhâm Tiểu Túc là lưu dân sống ở thị trấn 113. Thế nhưng nếu là lưu dân bình thường thì làm gì có ai có hình xăm theo dạng ký hiệu này chứ?
Cho nên lúc này, Dương Tiểu Cận cố gắng nhớ lại, nàng mới phát hiện Nhâm Tiểu Túc chưa từng đề cập tới thân thế của hắn.
Cách thức ở chung của hai người họ rất kỳ quái. Ai cũng không thèm tìm hiểu sâu về đối phương. Cứ như hai nhánh lục bình trôi trên đất chết, vì thích mà sống nương tựa nhau.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Rất kỳ quái đúng không. Kỳ thật ta cũng thấy vậy, trí nhớ của ta… không trọn vẹn.
- Không sao, việc này cũng không quan trọng lắm…
Dương Tiểu Cận nói:
- Hôm nay ta nói những điều này với ngươi, không phải muốn thay đổi cách nhìn của ngươi về cô cô ta. Trên thực tế, hiện tại ta cũng không cách nào hiểu được nàng muốn làm gì. Chỉ muốn giải thích vì sao ta không nói giúp ngươi trong bữa tiệc thôi.
- Ừ, yên tâm đi, ta không ngại…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Dựa theo tính cách của Dương Tiểu Cận, chỉ khi đó là cảm giác thật của mình, nàng mới giải thích nhiều như thế. Nghĩ tới đây Nhâm Tiểu Túc có phần vui vẻ.
Bấy giờ hắn nghĩ, vì sao hai người phải cách tường nói chuyện chứ, rõ ràng đều là siêu phàm giả lại bị cản trở chỉ với một bức tường?
Ở cùng một sân nói chuyện không tốt à?
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị leo tường mà vào. Kết quả hắn vừa ló đầu qua tường viện liền thấy Dương Tiểu Cận cầm Hắc thương, họng súng đen ngòm chĩa vào ót hắn. Bộ dáng cười mà không cười như đang im lặng chế nhạo:
- Dám vượt tường, lá gan càng lúc càng lớn, xứng được cổ vũ.
- Ngươi cổ vũ như thế hả?
Nhâm Tiểu Túc đen mặt.
- Bằng không thì sao?
- Ha ha, ta chỉ muốn qua xem thử tâm tình của ngươi có sa sút không, thấy ngươi không sao ta cũng an tâm rồi. Nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon!
Nhâm Tiểu Túc nói xong liền nhảy về sân nhỏ của mình, chạy qua quấy rối Giang Tự.
Dương Tiểu Cận một người đứng cầm Hắc thương trong sân, đột nhiên cảm giác được đằng sau nụ cười của Nhâm Tiểu Túc luôn ẩn giấu sự cô đơn vô tận.
Loại cô đơn này không phải là cô đơn do không có ai bên cạnh mà là do, nhìn tới nhìn luôn cũng chẳng biết mình tới từ đâu, hay về đâu trên đất chết.
Thiếu niên này quá kiên cường, kiên cường tới mức không còn ai thương cảm, càng khinh thường được người khác thương xót.
Dương Tiểu Cận bỗng thấp giọng nói:
- Ta sẽ ở cùng với ngươi… Nhâm Tiểu Túc?
- Nhâm Tiểu Túc?!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đã chạy tới sân nhỏ của Giang Tự….
Nhâm Tiểu Túc đi bộ trong sân, hắn nhìn qua cửa sổ thấy Giang Tự đang viết cái gì đó. Bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu tỏa ra năng lượng cùng tia sáng ấm áp màu vàng.
Trong lúc vô tình, Giang Tự quay đầu thấy Nhâm Tiểu Túc dán mặt trên kính thủy tinh thì bị dọa cho nhảy dựng lên!
Hắn tức giận nói:
- Lén lén lút lút cái gì? Vào đi!
Nhâm Tiểu Túc cười hắc hắc vào nhà:
- Ngài đang ghi cái gì vậy?
- Bản thảo tin tức về AI. Một phần này là ta tự ghi lại….
Giang Tự giải thích:
- Ta cảm thấy sự xuất hiện của AI sẽ khiến nhân loại thay đổi hoàn toàn, cho nên cầm phải cẩn thận.
- Ngài viết cái gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Đại khái là khi AI mới quản lý tới bây giờ thì cư dân có sự thay đổi gì. Ta cảm thấy họ ngày càng bị đè nén.
Giang Tự cười:
- Đơn giản mà nói thì ta đang nói xấu AI.
- Ngài đang ở trên địa bàn Vương thị đó…
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi.
Giang Tự cười vang:
- Ghi lại sự thật còn phải nhìn lại nơi chốn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận