Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1117: Ức Hiếp Người Lương Thiện


"Các ngươi nói, hắn không phải người của vương quốc Vu Sư?"
Trần Trình cảm thấy rất khó tin:
"Vậy hắn là người ở đâu?"
"Còn có thể là nơi nào nữa…. "
Lý Thành Quả thầm nói:
“Cứ điểm 178 đó."
Trần Trình bày ra bộ dáng hứng thú:
"Ta chưa từng cứ điểm 178, mau nói ta biết chuyện gì đã xảy ra đi."
Vì vậy, hai người Lý Thành Quả liền nói sạch chuyện về Nhâm Tiểu Túc và Mai Qua. Bấy giờ, Trần Trình nhất thời ngạc nhiên:
"Không ngờ hắn là tù binh Mai Qua đại nhân dẫn về từ Trung Thổ. Cơ mà ta thấy sao hắn chẳng giống tù binh chút nào. Hơn nữa còn chả có tí khách khí nào với Mai Qua đại nhân cả.”
Theo đạo lý mà nói, nếu Nhâm Tiểu Túc là tù binh hẳn địa vị phải rất hèn mọn mới đúng. Sao bây giờ lại như đảo khách thành chủ, trông chả khác nào chủ nhà hết?!
Lý Thành Quả cùng Lưu Đình tỉ mỉ nhớ lại nửa ngày, sau đó thở dài nói:
"Kỳ thật chúng ta cũng không rõ lắm, đến cùng là chỗ nào có vấn đề..."
Nói thật, bọn họ không biết rốt cục là chuyện gì đã xảy ra mà hiện tại Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào trưởng nhóm. Ngay cả Vu Sư Mai Qua cũng sẽ vô ý thức nghe theo ý kiến của Nhâm Tiểu Túc...
Trần Trình thầm nhớ kỹ những chuyện này, hắn cảm thấy đây là tin tức vô cùng trọng yếu.
Có thể nói người tới từ Trung Thổ là khách với tổ chức của họ.
Có lẽ thiếu niên tên Nhâm Tiểu Túc này sẽ là nhân vật phi thường trọng yếu với tổ chức.
"Đúng rồi, bình thường Nhâm Tiểu Túc yêu thích cái gì?"
Trần Trình cười hỏi.
Lưu Đình mặt không biểu tình nói:
"Yêu thích nhất là ức hiếp người lương thiện!"
Trần Trình thầm căng thẳng, tổ chức bọn họ sẽ không đón chào đón loại người này:
"Cụ thể hơn xem nào, ức hiếp người lương thiện là sao? Ức hiếp người nào?"
Lưu Đình chỉ Lý Thành Quả rồi chỉ mình:
"Chủ yếu là ức hiếp hai chúng ta."
Khóe miệng Trần Trình co giật một chút:
"Cũng rất thú vị nha…”
Vào lúc Tràn Trình đang tính hỏi thêm thì âm thanh Nhâm Tiểu Túc vang lên từ phía sau”
"Trò chuyện gì vậy, các ngươi trông rất vui.”
Trần Trình vừa quay đầu đã thấy Nhâm Tiểu Túc đang cười tủm tỉm nhìn mình. Nụ cười kia trông rất bình thường nhưng chẳng hiểu sao hắn lại đổ mồ hôi lạnh:
"Khục khục, không có chuyện gì, ta đi về trước."
Trở lại xe ngựa nhà mình, lúc này phu nhân trung niên đang bảo dưỡng nỏ:
"Làm sao mà hấp tấp vậy."
Trần Trình thấp giọng nói:
"Dì, Nhâm Tiểu Túc tới từ Trung Thổ, hơn nữa còn là tù binh của Mai Qua."
Phu nhân sửng sốt:
"Trung Thổ?"
"Đúng, tổ chức chúng ta có quan hệ gì với Trung Thổ không?"
Trần Trình hỏi.
"Cái này thì ta có biết… "
Phu nhân nhíu mày nói.
Tiểu Nữ Vu cũng hứng thú:
"Phụ thân từng nói với ta về Trung Thổ, chúng ta có gì quan hệ với Trung Thổ vậy."
"Những cái khác tạm thời không thể nói cho các ngươi, nhưng có vài chuyện các ngươi có thể biết, người sáng lập tổ chức của chúng ta đến từ Trung Thổ… "
Phu nhân nói.
...
Thương đội đi tiếp vẫn không gặp lại thổ phỉ. Tới tối ngày thứ ba, Tiễn Vệ Ninh thừa dịp mọi người ngủ thì lặng yên tới bái phỏng Mai Qua.
Tiễn Vệ Ninh nghiêm túc nhìn Mai Qua, nói:
"Mai Qua đại nhân tôn kính, ngày mai sẽ lên núi rồi. Ngài có thể nói cho ta biết, đến cùng ngài có cừu hận với ai, vì sao họ muốn truy sát ngài không?"
Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh lắng nghe, thầm tự nhủ Tiễn Vệ Ninh đoán thật đúng.
Mai Qua nhìn Tiễn Vệ Ninh rồi nói:
"Sao ngươi biết những người này là hướng về ta?”
"Vì trong thương đội này trừ ngài ra thì không còn ai đáng để huy động nhân lực như thế cả…. "
Tiễn Vệ Ninh nhẹ giọng nói:
"Có lẽ hàng hóa rất đáng tiền nhưng vẫn không đáng để đối phương vũ khi tinh nhuệ trong hoàng gia. Cũng không đáng để họ động thủ ở khoảng cách gần thế này.”
"Vì sao ngươi không để thương đội quay lại Yorkshire?"
Mai Qua hiếu kỳ hỏi:
"Như vậy mới là ổn thỏa nhất a."
Tiễn Vệ Ninh thấp giọng nói:
"Đương nhiên ta cũng có lý do. Hiện giờ ta chỉ muốn biết, Mai Qua đại nhân phải đối mặt với kẻ địch thế nào. Như vậy ta mới có thể có kế hoạch tốt hơn.”
Lúc này Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh cười nói:
"Ta nghĩ ngươi nhầm rồi, Mai Qua đại nhân cũng không có kẻ địch gì cả. Đám thổ phỉ này không nhằm vào chúng ta. Nói không chừng là nhằm về phía ngươi đó chứ?”
Câu nói này khiến Tiễn Vệ Ninh sững sờ, trong lúc nhất thời Tiễn Vệ Ninh không thể phản bác Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc vốn tính lừa dối Tiễn Vệ Ninh một chút nhưng không ngờ lại lòi ra thêm chuyện.
Nhâm Tiểu Túc dùng dăm ba câu đuổi Tiễn Vệ Ninh đi rồi nói với Mai Qua:
"Ngươi cảm thấy vì sao Tiễn Vệ Ninh phải tới Đô Thành?”
"Không biết… "
Mai Qua lắc đầu:
"Có lẽ muốn kiếm tiền? Ta biết thù lao của Phó hội trưởng kỳ thật cũng không nhiều lắm. Tiền nhận theo từng chuyến, đi ít một chuyến tiền ít một khoản. Nếu hàng hóa có vấn đề gì, thương hội cũng sẽ trừ tiền.”
"Chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy… "
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Người này vô cùng khôn khéo, không thể không phân rõ đến cùng tiền trọng yếu hay mạng quan trọng hơn. Hiện tại rõ ràng trên đường nguy hiểm trùng điệp, có thể ngay cả mạng cũng không có, vậy mà hắn vẫn nhất quyết đi Đô Thành, chứng tỏ có chuyện gì đó còn quan trọng hơn cả mạng của hắn nữa.”
Kỳ thật vào buổi tối đầu tiên Nhâm Tiểu Túc đã tò mò. Rõ ràng Tiễn Vệ Ninh đã nhận ra chỗ kỳ quặc của thổ phỉ. Vậy mà hết lần này tới lần khác đối phương cũng không dắt thương đôi quay về.
Dưới tình huống bình thường, thương nhân lấy việc kiếm tiền làm chủ, vì cái gọi là hòa khí sinh tài nên chẳng có thương nhân nào vì hàng hóa mà dâng luôn cả mạng.
Thế nhưng Tiễn Vệ Ninh vẫn không chịu về, quyết định giấu nhẹm chuyện của thổ phỉ, tiếp tục lên đường!
Mai Qua nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Vậy chúng ta làm thế nào, đây rốt cục là tin tốt hay xấu?”
"Để ta phân tích cho ngươi một chút a… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Gia tộc Tudor muốn ngươi chết để người thừa kế bảo bối của họ không bị đàm tiếu đúng không?"
"Ừ, đúng vậy… "
Mai Qua nói.
"Tiễn Vệ Ninh tới Đô Thành là có mục đích riêng, cũng có người muốn hắn chết, ngươi hẳn cũng nhìn ra a…. "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Ừ, đúng vậy… "
Mai Qua nói.
"Hiện tại ta không đủ tin tức để phán đoán. Mới tối đầu tiên đã có thổ phỉ, rốt cuộc là muốn giết ngươi hay giết hắn…. "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Nhưng mặc kệ là giết ai đi nữa, cuối cùng cũng sẽ diệt khẩu cả thương đội này thôi. Hiện tại bất kể là ngươi hay Tiễn Vệ Ninh, kẻ thù phải đối mặt bỗng tăng gấp đôi, thấy thế nào?”
Nhâm Tiểu Túc nói.
Mai Qua lần nữa trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Vậy chúng ta chạy đi?"
Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ Mai Qua bờ vai:
"Đừng sợ, có ta đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận