Đệ Nhất Danh Sách

Chương 669: Thị Trấn Nhỏ


Vốn Tô Lôi muốn quay về thị trấn tìm cơ hội giết Vương Nhị Cẩu. Hắn là người không ngại làm chuyện ác để đạt được mục đích, nói giết là giết, trên đường cũng đã thương lượng kỹ với Thôi Cường rồi.
Kết quả Thôi Cường còn nhắc hắn, nếu đã muốn giết thì đợi sáng hôm sau thì giết luôn cho rồi. Chứ đợi quay về thị trấn, Vương Nhị Cẩu mang hai lòng, cấu kết đám thổ phỉ khác cướp đoạt chuyện làm ăn của họ thì phiền toái rồi.
Chung quy Vương Nhị Cẩu biết địa điểm giao dịch, mà vị kim chủ kia chỉ cần hàng hóa, hoàn toàn không để ý là ai đem tới
Tô Lôi biết bản thân không quan trọng với Nhan Lục Nguyên nên không muốn tình hữu nghị vừa xây dựng được bị một thế lực khác giành mấy.
Vì thế, Tô Lôi đâm lao thì theo lao, tự tay giết chết Vương Nhị Cẩu.
Bấy giờ, đứng trước nghi vấn của người trên thị trấn, Tô Lôi chỉ lạnh lùng giải thích:
- Vương Nhị Cẩu bảo muốn tới Trung Nguyên tìm thân thích. Ta cảm thấy người ta đã có tiền đồ như thế cũng không ngăn cản làm gì.
Nhưng người vừa hỏi căn bản không tin lời Tô Lôi nói, đối chọi gay gắt:
- Ta thấy ngươi là giết hắn rồi đúng không? Từ khi nào Vương Nhị Cẩu lại có thân thích ở Trung Nguyên rồi?
Đối phương tưởng làm thế, Tô Lôi sẽ thẹn quá hóa giận, thế nhưng Tô Lôi lại cười ha hả, nhìn bốn phía:
- Từ khi nào các vị lại quan tâm tới chuyện của người khác rồi? Dù ta có giết Vương Nhị Cẩu thì sao? Mọi người muốn báo thù cho hắn thì nghĩ tới hậu quả chưa?
Quả thật Tô Lôi rất hiểu đám người này, giết thì giết thôi. Vương Nhị Cẩu cũng không có bằng hữu gì, Tô Lôi cũng không sợ có người tới báo thù!
Giữa đám thổ phỉ, không khí giương cung bạt kiếm dần được đẩy lên đỉnh điểm.
Thấy mọi người không ai lên tiếng, Tô Lôi cười lạnh:
- Đêm nay ta sẽ nghỉ lại thị trấn một đêm, ngày mai sẽ dẫn các huynh đệ lên đường tới cứ điểm 178. Nếu nơi này không dung ta, ta cũng không ép buộc, chỉ là hiện giờ Tô Lôi ta đã tìm được con đường sống mới, ai cũng không được phá hư, biến sinh lộ này trở thành tử lộ. Thôi Cường, chúng ta đi!
Nói xong, Tô Lôi dẫn đám huynh đệ đi vào một hướng khác của thị trấn. Lần này họ về là để thu dọn đồ đạc.
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Đám thổ phỉ này chỉ là một đám ô hợp. Hơn nữa ta cảm thấy, hình như chúng cũng đang muốn hoàn lương?
- Ta cũng cảm thấy vậy, xem ra họ cảm thấy thổ phỉ không dễ làm nên muốn tìm một đường làm ăn khác…
Dương Tiểu Cận suy nghĩ:
- Vậy chúng ta có giết họ không?
- Để xem thêm đã…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ:
- Ta cảm thấy Tô Lôi này khá thú vị. Chuyện hắn làm hiện tại chẳng khác nào giúp cứ điểm 178 khai thông thương lộ với Thảo Nguyên.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Quả nhiên là Thiếu soái của cứ điểm 178, cái gì cũng nghĩ cho cứ điểm 178.
- Khục khục, vợ chồng đừng nói mấy chuyện quái gở này!
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Nhâm Tiểu Túc!
Dương Tiểu Cận nâng cao giọng:
- Chỉ là diễn kịch thôi, ngươi cũng đừng có nhập vai quá. Ta không có thiếu đứng đắn như ngươi đâu!
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc nhìn họng súng tối đen trước mặt, có chút “ăn chưa đủ no” mà ngậm miệng lại…
Hắn nhớ tới tình hình ở cứ điểm 178 hiện tại, kỳ thật trong lúc nói chuyện với đại lừa dối, Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu sơ về ẩn tình trong việc Khánh Chẩn và Trương Cảnh Lâm đột nhiên liên minh, hẳn cũng vì muốn ứng phó với Vương thị trong tương lai.
Nếu Khánh thị và cứ điểm 178 có thể liên hợp thì cớ gì không thể mượn lực ở Thảo Nguyên?
Trong lúc bất tri bất giác, mọi thứ Nhâm Tiểu Túc nghĩ đều mơ hồ đứng trên lập trường của cứ điểm 178.
Đây là kết quả của việc đại lừa đối không sợ làm phiền mà không ngừng lải nhải với Nhâm Tiểu Túc.
Có vài việc đã dần thay đổi trong vô hình.
Nhâm Tiểu Túc tự hỏi, kỳ thực muốn nhờ vào lực lượng dân du mục thì không cần kết minh với họ, chỉ cần vụng trộm cung cấp vũ khí cho họ, để họ có vốn liếng, sau đó chờ dân du mục tự mình xuôi nam.
Trong hiệu sách của hàng rào 88 lúc trước, Nhâm Tiểu Túc từng đọc tài liệu về dân du mục hồi trước tai biến. Vì phương bắc rất lạnh nên thiếu vật tư quanh năm. Vào mùa đông, bò dê chết cóng khiến sản lượng gia súc bị giảm, thiếu đồ ăn là chuyện thường ngày.
Mà thủ lĩnh đại bộ lạc vì sự ổn định và cân bó trong tộc nên hướng mọi người nhắm vào Trung Nguyên, đây cũng là một loại thủ đoạn. Trong chiến tranh, dân du mục luôn coi phương nam là kho lúa của mình.
Cho nên, nếu tương lai Vương thị trở thành kẻ địch của Khánh thị và cứ điểm 178, mọi người có thể chuyển việc buôn bán sang Thảo Nguyên. Khi đó đám người Tô Lôi sẽ trở thành điểm mấu chốt trong việc này.
Giống như có sự ăn ý, Dương Tiểu Cận nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc;
- Ngươi tính thu Tô Lôi?
- Thu cái gì…
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Người ta chiếu cố đã rất nhiều rồi, thêm một người lại thêm chút sức, không muốn thêm nữa… Càng thêm càng vướng víu.
Dương Tiểu Cận im lặng một lúc rồi nói:
- Không phải còn có ta đó sao.
Nhâm Tiểu Túc vui thích nói:
- Không phải ta nghi ngờ năng lực của ngươi. Chủ yếu do ta chưa hiểu rõ Tô Lôi, cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với hắn ta. Ta chỉ muốn chỉ cho hắn một con đường, chỉ cần hắn tới hàng 144, gặp Trương Tiểu Mãn và nói tên ta ra, Trương Tiểu Mãn nhất định bẩm chuyện này với Trương tiên sinh. Khi ấy Trương tiên sinh sẽ hiểu vì sao ta để Tô Lôi tới.
Cứ điểm 178 không thiếu sung ống thông thường. Thế nhưng một nước cờ trong lúc rảnh rỗi này rất có thể sẽ phát huy công dụng trong tương lai không chừng.
Đôi khi, Nhâm Tiểu Túc đặc biệt hâm mộ Khánh Chẩn, vì hắn không hiểu sao mà đầu óc tên kia có thể sâu xa như thế, đi một bước nhìn mười bước.
Nhâm Tiểu Túc biết bản thân không thể như Khánh Chẩn, hắn chỉ có thể cố gắng nghĩ nhiều hơn một chút.
Tuy nhiên Nhâm Tiểu Túc không tự ti chút nào, vì hắn biết bản thân có sở trường của riêng mình.
Vì Tô Lôi quay về nên kế hoạch san bằng thị trấn của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận tạm thời được gác lại. Nếu kế hoạch này do người bình thường làm thì rất khó thực hiện. Chỉ hai người mà muốn san bằng trấn nhỏ hơn ngàn người? Đùa à?
Nhưng với hai người như Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận mà nói, không ai cảm thấy kế hoạch này có vấn đề gì cả.
Họ cũng từng nghĩ qua, khả năng cao thị trấn này sẽ có siêu phàm giả, thế nhưng hai người cũng không quan tâm lắm…
Chung quy, siêu phàm giả có thể sống sót dưới sự truy sát của cả hai người này thật sự không nhiều.
Bất quá, bầu không khí trong thị trấn có phần không đúng. Tô Lôi ở trong nhà lặng lẽ dò xét bên ngoài. Hắn phát hiện người trên thị trấn vô tình hay hữu ý mà luôn đi qua lại xung quanh nhà hắn. Sau đó chẳng làm gì cả, trông rất giống… đang điều tra địa hình trước khi tấn công!
Tô Lôi lạnh lùng nói với Thôi Cường đứng sau lưng mình:
- Lần này là ta đã khinh thường họ. Chúng ta không nên trở về đây. Vốn ta tính quay lại thu dọn đồ đạc mà thôi. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, khả năng cao đi không được nữa.
Tô Lôi muốn quay về lấy linh vị của ba mẹ mình. Cũng chỉ có vật này mới có thể khiến Tô Lôi liều lĩnh quay về mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận