Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1067: Khách Không Mời


Nhâm Tiểu Túc khiêng con dê đi về phía trạm gác, vừa đi hắn vừa nói với Trương Cảnh Lâm:
"Ngươi nhìn đi, ta đã nói hai đầu dê này cổ quái a. Là dê đàng hoàng sẽ không theo dõi người như chúng ta? Chỉ có dê không đứng đắn mới theo dõi chúng ta thôi."
Trương Cảnh Lâm nghi hoặc:
"Ta nghe ngươi nói cứ sao sao đó, ý ngươi là hai ta không đứng đắn?"
"Khục, không phải… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Kỳ thật đêm qua hai người đã phát hiện mấy con dê này bất thường. Cơ mà khi ấy Trương Cảnh Lâm chỉ nhéo nhéo bờ vai Nhâm Tiểu Túc, không muốn đánh rắn động cỏ.
Sau đó Trương Cảnh Lâm để cứ điểm 178 thông báo với từng trạm gác, chú ý xem có hay nhân vật khả nghi xuất hiện trong phạm vi trạm gác không.
Kết quả các trạm gác không phát hiện nhân vật khả nghi, chỉ phát hiện hai con dê khả nghi.
Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm đoán, đây chắc là gián điệp của Vu Sư nên chuẩn bị bắt về nghiên cứu một chút.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không bắt cả hai mà thả một con đi.
Trương Cảnh Lâm hỏi:
"Ngươi thả một con về là muốn dụ đối phương hiện thân?"
"Trương tiên sinh nói đúng… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Nếu như đối phương trốn bên ngoài khu vực khống chế của trạm gác, chúng ta khó lòng tìm được. Vậy cứ khiến đối phương tới tìm chúng ta đi.”
Hai người đi thẳng đến trạm gác gần nhất nơi này, tiểu binh thấy Nhâm Tiểu Túc khiêng một con dê thì nhất thời cảm động:
"Thiếu soái cùng Tư lệnh đến chúng ta đã rất cảm kích, còn mang theo một con dê làm gì. Một con rất nhiều, hai người chúng ta ăn không hết… "
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
"Cái này không thể ăn, bất quá mời các ngươi ăn thịt thì không thành vấn đề.”
Nói xong Nhâm Tiểu Túc cầm mấy tiền đưa cho tiểu binh, kêu bọn họ đi gần đó mua một con dê cái về. Hắn còn đặc biệt cường điệu phải là dê cái.
"Nhớ kỹ, từ giờ trở đi đừng gọi Trương tư lệnh cùng Thiếu soái nữa… "
Nhâm Tiểu Túc dặn dò:
"Gọi Trương tiên sinh cùng Nhâm Tiểu Túc được rồi."
Lũ lính gác nhìn nhau xong cũng không dám hỏi gì, Trương Cảnh Lâm nói:
"Ngươi sợ con dê này có thể truyền tin đi?”
"Đúng vậy, bên người em trai của ta là Nhan Lục Nguyên có siêu phàm giả điều khiển được hùng ưng nghe lén. Những gì hùng ưng nghe được, người điều khiển cũng có thể nghe được.”
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Chung quy thân phận hai ta có chút mẫn cảm, nếu hiện tại có đại lượng Vu Sư tụ tập trong phạm vi trạm gác, họ sẽ biết được thân phận hai ta, e rằng thế đến sẽ vô cùng hung mãnh."
"Ừ, có đạo lý… "
Trương Cảnh Lâm gật gật đầu.
Luận học thức cùng chỉ huy quân sự, đương nhiên Trương Cảnh Lâm rất uyên bác, nhưng bàn về siêu phàm giả cùng tính cùng trên hoang dã, Trương Cảnh Lâm không bằng Nhâm Tiểu Túc. Đây gọi là mỗi người đều có chức nghiệp riêng.
Chung quy nếu không có Nhâm Tiểu Túc, bọn họ sẽ không phát hiện có hai đầu dê lại đang theo dõi bọn họ. Nếu nói chuyện này cho nghười khác nghe, chắc chẳng ai tin.
Đợi tiểu binh đắt một con dê cái về, lúc này Nhâm Tiểu Túc mới dội một chậu nước lạnh vào trên đầu con dê.
Con dê giật thót một cái, be be mấy tiếng rồi giả vờ chết.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ, hắn nói với tiểu binh:
"Sửa sang lại phòng bếp đi. Ta cảm thấy con dê này chắc cảm nắng rồi, hầm nó lên ăn.”
Con dê nghe xong thật sự muốn ngất luôn cho rồi.
Hơn mười phút sau, hắn ung dung tỉnh dậy, lúc này hắn thậm chí có thể nghe được âm thanh củi khô bị thiêu đốt trong phòng bếp.
Hắn đứng lên, trong lòng run sợ nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng chắc rốt cuộc con dê này là gì. Là năng lực của siêu phàm khác hay sao. s
Mà con dê cũng không biết Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện thân phận mình. Nó chỉ nghĩ đối phương muốn ăn thịt dê thôi. Dù sao hai bên đều đang trong giai đoạn thăm dò.
Con dê thấy Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nói với Trương Cảnh Lâm:
"Trương tiên sinh, ngươi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút, ta phải tư vấn tâm lý cho con dê này.”
Dê nghe xong liền luống cuống, tư vấn tâm lý? Cái nền văn minh này kỳ thật, trước khi làm thịt dê còn tư vấn tâm lý?
Bất quá, hắn nghe Nhâm Tiểu Túc gọi Trương Cảnh Lâm vì Trương tiên sinh rồi kêu đối phương vào trong phòng nghỉ ngơi thì xác định quan hệ chủ tớ của hai người.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc nói với hắn:
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Con dê:
"...?!"
"Ngôn ngữ không thông a… "
Nhâm Tiểu Túc gãi gãi đầu.
Sau đó con dê thấy Nhâm Tiểu Túc lấy một bó cỏ từ trong trạm rác tới, bôi Hắc dược lên rồi đưa tới miệng dê.
Con dê cũng không biết thuốc được bôi trên cỏ là gì, làm sao mà dám ăn?
Chỉ là không đợi hắn kịp chạy thì đã bị Nhâm Tiểu Túc nắm cổ lại đút vào miệng.
Đầu tiên Nhâm Tiểu Túc xác định, con dê này 100% có vấn đề. Hiện tại hắn muốn thử xem con dê này là có người điều khiển hay là một cá thể độc lập.
Nhâm Tiểu Túc kéo con dê lại kế bên dê mẹ. Con dê thở gấp nhưng vẫn không dám tới gần dê mẹ.
Con dê cảm thấy thân thể của mình như bị lửa đốt từ bên trong, ánh mắt nhìn dê mẹ đã thay đổi. Cơ mà lý trí của hắn không cho phép điều đáng sợ này xảy ra…
Tuy hắn trốn nhưng dê mẹ lại cảm thụ được thứ ẩn dấu dưới hơi thở gấp gáp kia nên nhích lại gần.
Giờ khắc này, tôi tớ của Vu Sư thật sự tuyệt vọng, hắn nhớ tới nụ cười của thiếu niên, thầm nghĩ đây là tư vấn tâm lý?
Ngay trước khi dê mẹ làm tới bước cuối cùng kia, Nhâm Tiểu Túc dẫn con dê tôi tớ đi rồi nói với Trương Cảnh Lâm:
"Trương tiên sinh, ta thấy con dê này là người biến thành, bản thân hắn hẳn không có biện pháp giải trừ hình thái này."
Trương Cảnh Lâm hỏi:
"Sao ngươi biết được?"
"Ta cho hắn ăn... chút thuốc. Nếu hắn là dê thật sao mà nhịn được, hẳn là ý chí nhân loại đã khắc chế bản năng của hắn….”
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói.
Trương Cảnh Lâm trầm tư, tuy phương thức phán đoán của Nhâm Tiểu Túc có chút thô bạo nhưng quả thật rất có đạo lý.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhíu mày, hắn nói với hai tiểu binh:
"Hai người các ngươi dẫn Trương tiên sinh rời đi, lập tức!"
"Xảy ra chuyện gì?"
Trương Cảnh Lâm nghi ngờ nói.
"Ta phát hiện có một người mặc áo bào xám đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Không phải chúng ta đang muốn câu cá à, bây giờ chắc cá tới rồi…”
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói, tránh để con dê nghe được:
"Tốt nhất các ngươi mau đi đi, tránh cho chốc lát nữa trong lúc chiến đấu sẽ ngộ thương đến các ngươi. Tầm tám tiếng nữa hãy về, đến lúc đó dù đối phương là ai thì chiến đấu nhất định cũng kết thúc.”
Trương Cảnh Lâm nhìn một cái Nhâm Tiểu Túc thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên:
"Không nói bảo trọng gì gì đó à, ngươi đi cũng quá dứt khoát rồi."
Trương Cảnh Lâm cũng không quay đầu lại mà nói:
"Ta không thể giúp nên phải đi cho nhanh chứ!”
Con dê nhìn bóng lưng Trương Cảnh Lâm rời đi như có điều suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận