Đệ Nhất Danh Sách

Chương 731: Vương Uẩn Xúi Giục


Đổi thành kỹ năng khác, Nhâm Tiểu Túc nhất định không lãng phí ba cuốn đồ phổ đâu. Chung quy với ba cuốn đồ phổ này, hắn có thể học được ba kỹ năng với ba cuốn đồ phổ đó. Tuy nhiên, tỷ lệ rút thăm được thật sự rất thấp. Tuy hiện tại kỹ năng này không có chỗ dùng nhưng tương lai chắc chắn sẽ có.
Đương nhiên, ý Nhâm Tiểu Túc không phải là nhảy dây.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc thầm hỏi cung điện:
“Khi nào ngươi mới tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo?”
Cung điện đáp:
“Không có quyền hạn được biết.”
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, câu trả lời này rất giống câu “tùy tâm trạng” a.
Thôi, hắn cũng không có biện pháp gì với cái cung điện này, chỉ có thể thành thành thật thật chờ đối phương giao nhiệm vụ.
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ, một người bị thương nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Thuốc kia… ngươi có bán không?
- Đúng là người thông minh nha…
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:
- Trên đời làm gì có cái bánh nào rơi từ trên trời xuống. Nói đi, ngươi muốn mua bao nhiêu.
Đám người kia giống như lời La Lam nói, vì lợi ích mới tới Thánh sơn chứ nào phải vì trăm dân thiên hạ. Sống chết có quan hệ gì với Nhâm Tiểu Túc hắn?
Cho nên, thuốc có thể cho nhưng tuyệt đối không cho miễn phí.
- Ngươi thấy 20.000 đồng thế nào?
Thương binh hỏi.
- Không được…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Thuốc được hái ở nơi cực kỳ nguy hiểm. Nhiêu đó còn chưa đủ lộ phí cho ta. Mỗi người 1.000.000 đồng. Ít hơn không bán. Các ngươi hẳn có không ít tài khoản ngân hàng vô danh nhỉ. Đừng nói với ta không có, nghĩ cho thật kỹ xem mạng quan trọng hay tiền quan trọng hơn.
Thương binh kia nghe 1.000.000 đồng thì sắc mặt thống khổ:
- Nể tình chúng ta là đồng nghiệp, ngươi giúp đỡ chút đi.
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người:
- Đồng nghiệp? Ngươi cũng là bác sĩ?
Thương binh giải thích:
- À, không phải, trước kia ta làm thổ phỉ…
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Nhâm Tiểu Túc đen mặt:
- Có muốn mua thuốc không?
Chẳng chờ thương binh kịp lên tiếng, Vương Uẩn bỗng hỏi:
- Thế này đi, trước tiên ta muốn biết ngươi có mấy lọ thuốc này?
- Ba lọ…
Nhâm Tiểu Túc nhìn Vương Uẩn:
- Đủ cho 10 người xài, thế nào?
- Ta ra 6.000.000 đồng mua lại cho mọi người dùng, ngươi thấy sao?
Vương Uẩn hỏi tiếp:
- Một lần bán hết, ngươi cũng đỡ mắc công hơn.
- Được nha.
Nhâm Tiểu Túc ném ba bình sứ cho Vương Uẩn.
Bấy giờ, nhóm thương binh nhìn Vương Uẩn với ánh mắt nóng bỏng. Thời buổi này gặp được người tốt thật sự không dễ.
Thế nhưng Vương Uẩn không đưa tài khoản trống cho Nhâm Tiểu Túc ngay, hắn cầm mấy lọ sứ, cười nói với thương binh:
- Các ngươi nhìn xem, hiện tại thuốc nằm trong tay ta. Ta có thể bán cho các ngươi rẻ hơn. Hắn bán 1.000.000 đồng, ta chỉ cần 500.000 đồng mà thôi. Thế nhưng các vị cũng đâu phải người bình thường. Mạng sao có thể ti tiện như thế, 500.000 đồng còn lại phải dùng tin tức để đối lấy.
Thứ Vương Uẩn cần là tin tức. Bình thường muốn mua được tin tức phải dùng cái giá rất lớn. Bây giờ hắn lợi dụng dục vọng muốn sống của đám người này đổi lấy một tí tin tức hữu dụng liền đơn giản hơn nhiều.
Không phải Vương Uẩn chuyên nghiệp, tới lúc này còn muốn hoàn thành công tác tình báo của mình. Chỉ là lần này hắn phát hiện trong Thánh sơn có quá nhiều ngưu quỷ xà thần. Vương Uẩn cảm thấy bản thân không cách nào lùng bắt được vật thí nghiệm 01. Chung quy sau khi phát hiện thân phận của Nhâm Tiểu Túc, hắn thật sự không cảm thấy bản thân có thể tranh được với Nhâm Tiểu Túc và mặt nạ bạc.
Hơn nữa, Trình Vũ cũng từng nói, đội ngũ bên có Ác ma thì thầm, lại càng khó đối phó hơn.
Vương Uẩn suy nghĩ, chuyện Ác ma thì thầm từng phá hủy hàng rào vẫn được mọi người sợ hãi truyền miệng khắp nơi. Cũng không biết hai người này có biết nhau không. Nếu Nhâm Tiểu Túc và Ác ma thì thầm đánh nhau thì tốt, vạn nhất họ cùng một phe, Vương Uẩn thật sự chẳng phải đối thủ của ai trong hai người đó.
Cho nên, vì để bản thân không ra về tay trắng, hiện tại hắn cần phải có đường lui.
Dù hắn không cướp được vật thí nghiệm 01 cũng phải có tin tức quan trọng về báo cho Khổng thị. Như thế hắn vẫn được xem là lập công, người đứng đầu Khổng thị sẽ hiểu rõ ai mới là người đáng để tin cậy…
- Hẳn các vị cũng biết trí nhớ và năng lực phân tích của ta mạnh thế nào…
Vương Uẩn cười:
- Cho nên đừng nghĩ tới chuyện dùng tin giả lừa ta.
Nhâm Tiểu Túc đứng bên cạnh quan sát, trong lòng thầm nhủ Vương Uẩn cũng thông minh nhỉ.
Đại lừa dối đứng bên cạnh thầm nói:
- Thiếu soái, ngươi còn thuốc không, dùng nó đoạt tin tức với hắn đi.
Kết quả Vương Uẩn quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta biết ngươi vẫn còn thuốc. Thế nhưng ta nguyện ý chia sẻ tin tức cho ngươi. Mong ngươi đừng xem vào. Hẳn là thực lực của ngươi mạnh hơn ta nhưng khả năng phân tích tin tức thật giả thì ta tin mình am hiểu hơn một ít. Đấu đá nhau còn không bằng hợp tác.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, thu lại Hắc dược đang chuẩn bị lấy ra….
Đại lừa dối thở dài:
- Vương Uẩn là người thông minh. Vậy mà lại góp sức cho Khổng thị. Nhân tài thế này phải làm việc cho Tây bắc mới đúng. Trên dưới Khổng thị toàn toàn là quan liêu ích kỷ, người thông minh không thể sống lâu ở đó. Bất quá ở Tây bắc thì khác, lão tiểu tử Vương Nguyên Phong rất thích chiêu dụ những tên yêu nghiệt này. Hành động cứu đồng đội của hắn lúc trước nói rõ tâm tính hắn cũng khá tôt. Người như vậy thích hợp để tới Tây bắc rèn luyện.
- Vậy ngươi tới coi bói cho hắn đi…
Nhâm Tiểu Túc cười mỉm nói.
- Không cần…
Đại lừa dối nhỏ giọng nói thầm:
- Chút nữa khi trao đổi tin tức với hắn, Thiếu soái hãy đứng vị trí thích hợp. Ta có máy ảnh mini, sẽ điều chỉnh góc độ để trông như hắn đang thì thầm to nhỏ với La Lam. Gia chủ Khổng thị là người đa nghi, chỉ cần tấm ảnh này được đưa tới tay ông ta, cả đời Vương Uẩn đừng mong được trọng dụng ở Khổng thị. Loại người như hắn sao có thể cam tâm sống dưới trướng người khác. Lúc đó là cơ hội cho Vương Phong Nguyên ra tay.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn đại lừa dối một cái. Này là muốn bức Vương Uẩn phải tơi Tây bắc đây mà:
- Có phải ngươi rất hay làm loại chuyện này không?
Đại lừa dối ngượng ngùng nói:
- Lúc nào cũng phải nghĩ tới Tây bắc mà.
Vào lúc này, một thương binh chịu không nổi nữa mà gục đầu chết.
Vương Uẩn cũng không thấy có gì đáng tiếc. Người đồng hành toàn là đối thủ cạnh tranh với hắn, chết thì chết thôi.
Chỉ là dị biến bỗng phát sinh, người vừa mất bị cỏ dại như xúc tu đâm vào người, tan rã chẳng khác nào tượng sáp.
Mọi người thấy thế thì kinh hãi đứng lên, khuôn mặt sợ hãi nhìn xuống đất, sợ có gì đó cũng đâm vào người mình.
Thế nhưng chờ tới nửa ngày cũng chẳng có động tĩnh gì khác.
Rất nhanh, thi thể đã triệt để biết mất, y phục cũng hóa thành bụi phấn.
Một màn này thật sự quá mức quỷ dị. Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận hai mặt nhìn nhau, cả hai đồng thời nhớ tới thi thể và số thị cá mất tích kỳ dị ở Cảnh Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận