Đệ Nhất Danh Sách

Chương 838: Trụ Cột Của Trạm Y Tế


P5092 nhìn Nhâm Tiểu Túc rời đi, hắn hỏi sĩ quan phụ tá:
- Binh sĩ tập kết xong chưa?
- Đã xong…
Sĩ quan phụ tá nói tiếp:
- Bất quá trưởng quan 5092 không hề ngừng lại mà trực tiếp đi tới chiến trường. hắn nói tiền tuyến vừa bị đánh lén, cần tiếp viện.
- Nếu 091 đã đi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút…
P5 nói:
- Để mọi người tắm nước nóng, ăn bữa cơm no xong tối nay sẽ xuất phát.
- Đã rõ…
Sĩ quan phụ tá khó hiểu hỏi:
- Hình như ngài khá có hứng thú với thiếu niên kia? Lúc trước ngài từng nói hắn có thể là siêu phàm giả, bây giờ đã xác nhận rồi?
- Chỉ là một siêu phàm giả chữa bệnh thôi…
P5092 cười nói:
- Không được truyền chuyện này ra ngoài. Có người như thế ở lại hậu phương là một loại may mắn cho binh sĩ chúng ta. Đúng rồi, tìm ba binh sĩ lái xe của họ tới, ta muốn hỏi vài câu.
- Vâng…
Sĩ quan phụ tá nói rồi rời đi. Hơn 20 phút sau hắn dẫn ba người tới.
Chỉ thấy ba binh sĩ kia nơm nớp lo sợ. Trong lòng tự nhủ có phải trưởng quan biết chuyện họ nhận hối lộ nên muốn trừng phạt không?
Kết quả khi P5092 thấy đồng hồ trên tay ba người họ thì nhỏ giọng nói thầm:
- Tiểu tử này có nhiều đồng hồ thật đấy… Được rồi, các ngươi về đi.
Mà ba binh sĩ kia cũng thấy cái đồng hồ y đúc mình đang nằm trên tay trường quan!
Vốn P5092 tưởng Nhâm Tiểu Túc lấy đồng hồ của bản thân cho hắn, ai dè đối phương lại có không ít!
Sau khi nói xong, P5092 quay về căn cứ, trên đường đi không khỏi cười ha hả, để lại sĩ quan phụ tá cùng ba binh sĩ mờ mịt nhìn theo…
...
Cuộc sống trong trạm y tế rất bận rộn, bận tới mức từ lúc vào rồi Nhâm Tiểu Túc còn không có thời gian làm chuyện khác. Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng rảnh để tới cứ địa xem thử. Ngay cả nhà ăn ở đâu cũng chẳng biết, toàn bộ thức ăn hắn dùng đều được y tá mang tới. Sau khi các bác sĩ giải phẫu xong sẽ ngồi xổm trên hành lang ăn cơm rồi vội vàng chui vào phòng làm tiếp.
Cho tới giờ phút này Nhâm Tiểu Túc mới hiểu được vì sao Hỏa Chủng lại trọng dụng Ba Ngôi. Trên thực tế sau đó hắn nghe nói nạn dân đi cùng với họ chỉ là nhóm đầu tiên mà thôi. Tiếp đó thì tất cả bác sĩ của Khổng thị đều được điều động qua.
Mà bệnh nhân cần chữa trị thật sự rất nhiều.
Khi ăn cơm, các bác sĩ có thể trò chuyện với nhau một hai câu. Bất quá đều nói về bệnh nhân, có bác sĩ vừa bới cơm vừa nói:
- Vừa rồi có thương binh phải cắt đi bộ phận cơ thể vì đưa tới quá trễ.
- Đáng tiếc…
Một bác sĩ cầm cà mên ném vào thùng đựng:
- Bên phòng ta không đủ thuốc, phía bên ngươi thế nào rồi?
- Chỗ ta cũng vậy…
Bác sĩ cảm khái:
- Bất quá ngươi có nghe không, Ba Ngôi vừa tới đã thành lập khoa cấp cứu mới. Xem bộ dáng hẳn rất lợi hại.
- Từ sáng tới giờ ta mới được rời khỏi phòng giải phẫu nên không rõ lắm. Thôi, ta đi đây, còn 10 thương binh đang chờ cấp cứu…
Bác sĩ nói xong thì đi vội.
Thời gian 5 phút ăn cơm là khoảnh khắc nghỉ ngơi khó có được trong ngày của họ.
Giống như Vương Kinh cảm khái vậy, trong chiến tranh, tốc độ cứu chữa vĩnh viễn không cách nào nhanh bằng tốc độ giết người.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đứng trước một bàn giải phẫu tạm thời, Vương Kinh phía đối diện đang thuần thục khâu lại vết thương cho bệnh nhân.
Bọn họ không có được phòng vô trùng nên chỉ có thể dùng một văn phòng để chữa trị tạm thời. Sau đó y tá sẽ đẩy giường tới để làm giải phẫu.
Ban đầu người phụ trách trạm y tế bảo không được. Dưới điều kiện không có phòng vô trùng thì dù có phẫu thuật cũng chẳng cứu được bệnh nhân, chỉ khiến mọi thứ càng tệ hơn thôi.
Bấy giờ cũng may là Vương Kinh lão gia tử ra mặt, lão gia tử giải thích với người phụ trách một chút, đối phương mới đồng ý.
Vương Kinh và Nhâm Tiểu Túc hợp tác, Mạnh Nam và Lương Sách là trợ thủ. Dương Tiểu Cận đứng bên cạnh là trợ lý, đảm đương chức trách của y tá.
Điều khiến Vương Kinh ngạc nhiên là tốc độ của Dương Tiểu Cận rất nhanh, hơn nữa làm việc cũng rất chăm chỉ.
Trong phẫu thuật, nếu bác sĩ mổ chính và y tá phối hợp không ăn ý sẽ có vấn đề lớn. Y tá cần phải dựa theo thói quen của bác sĩ lần lượt đưa công cụ. Tỷ như bác sĩ có thói quen dùng giao phẫu thuật, kim khâu nào. Y tá phải điều chỉnh góc độ để bác sĩ có thể lấy được dụng cục nhanh nhất. Điều này cần một thời gian nhất định để rèn luyện.
Này không phải nói bác sĩ mổ chính là cao. Mà trong quá trình giải phẫu, mọi người giành giật từng giây từng phút với tử thần. Phải đảm bảo bác sĩ phẫu thuật có thể thao tác nhanh nhất cũng là bảo toàn tính mạng cho bệnh nhân.
Vốn Vương Kinh còn lo quá trình phẫu thuật sẽ chậm trễ. Thế nhưng Dương Tiểu Cận chỉ cần 10 phút đã nhớ được thói quen dùng dụng cụ của Vương Kinh. Mà không riêng gì Dương Tiểu Cận, Nhâm Tiểu Túc không chỉ thoa thuốc còn hỗ trợ khâu vết thương lại. Thỉnh thoảng Vương Kinh phát hiện đường may của Nhâm Tiểu Túc giống y đúc ông…
Hơn nữa khi ông tính làm gì đó, không cần mở miệng Nhâm Tiểu Túc vẫn đoán được. Chung quy năng lực y học của Nhâm Tiểu Túc cũng là phục chế từ Vương Kinh mà.
Loại cảm giác này khiến Vương Kinh rất thoải mái, hắn chưa từng phẫu thuật với ai mà ăn ý thế này!
Nhâm Tiểu Túc đeo khẩu trang, nói:
- Kìm vuông góc.
Nói xong, Dương Tiểu Cận đưa dụng cục chính xác cho Nhâm Tiểu Túc, hiệu suất cực cao.
Vương Kinh phát hiện, góc độ Dương Tiểu Cận đưa kìm cho Nhâm Tiểu Túc cũng là góc độ Nhâm Tiểu Túc có thể lấy được thuận lợi nhất.
Sau khi phẫu thuật xong, Nhâm Tiểu Túc bôi Hắc dược lên vết thương. Vương Kinh mở mí mắt, xác nhận bệnh nhân ổn định mới hô:
- Đẩy đi, kế tiếp.
Thừa dịp lúc này, Nhâm Tiểu Túc rời khỏi phòng phẫu thuật. Vương Kinh thấy vậy có chút kinh ngạc không biết Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì. Kết quả Nhâm Tiểu Túc tháo bao tay ra, thân thiết nắm tay thương binh, nhận lấy lời cảm tạ của chiến hữu đối phương…
Đợi chiến hữu của bệnh nhân cảm ơn xong, Nhâm Tiểu Túc lại quay vào phòng phẫu thuật cứu người…
Thương binh không ngừng được đưa vào trạm y tế. Thế nhưng một nửa đều được chuyển tới chỗ của Vương Kinh và Nhâm Tiểu Túc.
Vì quá trình được giản lược nên đám Nhâm Tiểu Túc làm nhanh hơn những phòng khác nhiều.
Lương Sách vụng trộm đếm số thương binh họ đã cứu chữa cũng được bằng cả bảy phòng cấp cứu khác cộng lại.
Dần dà, rất nhiều bác sĩ và y tá có thể ngồi xổm nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, thuận tiện quan sát thao tác phẫu thuật của Vương Kinh từ bên ngoài.
Đám Nhâm Tiểu Túc phẫu thuật không đóng cửa, họ không cần hoàn cảnh vô khuẩn. Ngược lại còn mở cửa để các y tá thuận tiện ra vào.
Có một bệnh nhân tỉnh ngay sau khi phẫu thuật xong, kết quả vừa mở mắt hắn đã thấy được người đứng đen ngòm quan sát mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận