Đệ Nhất Danh Sách

Chương 642: Siêu Phàm Giả Thần Bí

Vào trước hôm nay, tất cả hành động đều chỉ là thăm dò, không có bất kỳ uy hiếp gì với Lạc thành cả.
Giống như Trương Bảo Căn giết người vậy, chỉ là có người thuê hắn, xem hắn là công cụ làm việc mà thôi.
Chỉ sợ cũng có người muốn xem thử tốc độ phản ứng của vệ binh Kỵ Sĩ thế nào nên chuyện đó mới xảy ra.
Mà bây giờ thì khác, cả hàng rào như đã bị thế lực nào đó nhắm tới và sắp xếp từ trước, hỗn loạn diễn ra ở khắp nơi.
Đây mới là lúc hạ sát chiêu thật sự.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Đại học Thanh Hòa đâu có thứ họ muốn.
Vì sao lại đại khai sát giới trong đây? Hơn nữa còn chọn thời gian là ban ngày? E rằng chỉ muốn gây ra nhiễu loạn mà thôi.
Những người này chưa thật sự động thủ.
Giang Tự nói:
- Ta cũng nghĩ giống ngươi.
Bây giờ còn 5 tiếng nữa trời mới tối.
Hẳn ban đêm mới là lúc trận chiến lên tới cao trào.
Mau đi cứu đám sinh viên kia đi, chúng vô tội.
Nói xong, Giang Tự đã thấy Nhâm Tiểu Túc đi về phía bắt đầu hỗn loạn.
Đám sinh viên như thủy triều chạy tứ tán.
Có lẽ lời nói của Giang Tự trong giờ học đã có tác dụng.
Hỗn loạn bắt đầu, đám sinh viên bắt đầu chạy về phía đám vệ binh. Đồng thời trên đường chạy trốn cũng không quên lôi kéo đồng học của họ.
Thế nhưng đối phương hành động cực kỳ kín kẽ.
Không chờ họ chạy tới chỗ vệ binh thì đạo tặc từ bốn phương tám hương đã vọt ra.
Dùng hành động có quy luật xua đuổi họ, cuối cùng xua đại đa số sinh viên tới khu nhà số 11.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc vọt vào vòng vây.
Bất quá đám đạo tặc cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ xem Nhâm Tiểu Túc là sinh viên hoảng hốt nên chạy bừa, vì thế xua hắn cùng tới khu nhà kia luôn.
Nhâm Tiểu Túc không tính động thủ ngay, vì sinh viên quá đông.
Lỡ mà có lạc đạn sẽ chết không ít người, vì thế Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể trà trộn vào rồi chờ thời cơ.
Đạo tặc có chừng vài chục người.
Họ cũng không thể khống chế tất cả sinh viên.
Số sinh viên bị lùa đi chỉ có chừng vài trăm người, rất tiện để điều khiển.
Ngay sau đó, toàn bộ khu nhà bị đạo tặc dùng súng khống chế, xua đám sinh viên tiến vào một giảng đường, để sinh viên chen chúc nhốt lại trong đó.
Đám sinh viên bị họng súng đen ngòm nhắm vào không dám phản kháng, nhu thuận như cừu non làm theo lời đám đạo tặc.
Sinh viên hoảng hốt trốn vào phòng.
Họ không biết vì sao đạo tặc vào trường rồi mà vệ binh cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Thông qua cửa sổ, sinh viên thấy được đạo tặc đều đeo mặt nạ.
Sau khi bắt được họ xong đám đạo tặc cũng không giết người mà chỉ giam giữ lại.
Đám đạo tặc như đã có kế hoạch từ trước, lập tức dỡ bàn trong phòng học ra, chất vào bốn lối vào của tòa nhà.
Sau đó dùng vài thứ tạo nên sự che chắn hoàn toàn.
Thậm chí còn lắp đặt súng máy hạng nặng trong kệ sách nữa!
Lúc vệ binh tới, đạo tặc đã được huấn luyện nghiêm chỉnh phong tỏa cả khu nhà.
Ngay cả trên mái cũng được bày trí công sự.
Tuy không thấy được phía sau là gì nhưng chắc chắn đạo tặc đã khống chế cao điểm, đồng thời trang bị hỏa lực hạng nặng.
Quan quân cảnh vệ nhìn bốn phía, phát hiện đạo tặc chọn nơi cố thủ là có dự mưu.
Vì khu nhà số 11 là tòa nhà cao nhất tại đại học Thanh Hòa.
Những khu nhà khác chỉ có năm sáu tầng mà thôi, còn khu số 11 có tận 8 tầng.
Cho nên, dù cảnh vệ có dùng súng bắn tỉa cũng không tìm được nơi phù hợp.
Nếu có người leo lên mái nhà khác cũng không thể che giấu hành tung với đám đạo tặc.
Hơn nữa, cự ly của khu nhà số 11 với vị trí vệ binh canh gác khá xa, vì thế vệ binh không kịp phản ứng.
Mãi tới khi đạo tặc khống chế cả tòa nhà thì nhóm cảnh binh đầu tiên mới chạy tới.
Đại học Thanh Hòa thật sự rất lớn, mặc kệ phía trên bố trí bảo vệ thế nào đi nữa, trừ phi có cả một chế độ binh sĩ đóng quân ở đây, bằng không khó lòng kiểm soát được hết thảy.
Nhưng để một lượng lớn binh sĩ trú đóng thì Lạc thành sẽ trở nên như thế nào?
Chỉ có thể nói có quá nhiều người đánh chủ ý lên Lạc thành mà thôi.
Cảnh vệ lâm vào trầm tư, nhưng người này tuy mang chức nghiệp là quân nhân nhưng thật sự không có năng lực chiến đấu mạnh như quân nhân.
Cũng không biết những năm nay, đến cùng đám thân thích Hứa gia kia để bao nhiêu người của họ vào hàng rào nữa.
Thật khiến người ta đau đầu mà.
Cảnh vệ đổ xô tới, lập tức sơ tán những đệ tử bên ngoài.
Khu nhà được phong tỏa, xung quanh thiết lập chướng ngại và công sự phòng ngự che chắn.
Thiết bị liên lạc được kết nối, âm thanh lão Lý vang lên:
- Lúc nãy có một siêu phàm giả ở trong sân trường.
Nếu hắn xuất thủ hãy toàn lực phối hợp.
Hắn không phải người của Kỵ Sĩ chúng ta mà là ngoại viện.
có hắn ở đây, nguy cơ rất nhanh sẽ chấm dứt thôi.
Quan quân cảnh vệ kinh ngạc.
Theo những gì lão Lý nói, vị siêu phàm giả kia thật sự rất lợi hại:
- Ngài có thể miêu tả một chút về hắn không.
Hay kêu hắn tới tụ họp với chúng ta đi.
Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, chúng ta không thấy có siêu phàm giả nào tới yêu cầu hiệp trợ cả.
Lão Lý sửng sốt, chẳng phải lúc này Nhâm Tiểu Túc đang đi học à?
Sĩ quan thấp giọng hỏi:
- Trưởng quan, có khi nào hắn đã rời đi rồi không?
- Không thể nào…
Lão Lý nhíu mày:
- Trước cứ làm theo kế hoạch của các ngươi đi.
Chờ hắn xuất hiện rồi hãy nói.
Nhớ kỹ, nếu hắn ra tay nhất định phải phối hợp.
- Đã biết.
Quan quân cảnh vệ trả lời.
Bất quá hắn có phần khó hiểu, vì sao lão Lý có thể tín nhiệm việc một ngoại viện có thể thuận lợi giải quyết nguy cơ trước mắt chứ.
Không còn cách nào khác, cảnh vệ chỉ có thể bắt đầu lên kế hoạch giải cứu con tin.
Một quân nhân nhìn khu nhà số 11, nói:
- Trưởng quan, có khi nào siêu phàm giả kia… cũng bị nhốt trong đó chăng?
Quan quân vệ binh ngây người.
Hắn nhìn khu nhà số 11, cảm thấy khả năng cao hẳn là vậy rồi.
Không chờ cảnh vệ kịp đưa ra phương án giải cứu đàng hoàng thì nghe tiếng loa kêu gọi đầu hàng vang lên từ trong khu nhà:
- Thông báo với tập đoàn Thanh Hòa, trước khi trời tối chúng ta phải lấy được quyền khống chế bảy vệ tinh.
Bằng không cứ cách một tiếng chúng ta liền giết một người.
Nhâm Tiểu Túc ở trong phòng học nghĩ thầm.
Quả nhiên những người này đang muốn kéo dài thời gian, bằng không vì sao không đòi ngay bây giờ mà phải kéo dài tới trời tối?
Dưới tình huống đạo tặc có thể khống chế cục diện bình thường.
Hẳn đối phương sẽ mạnh mẽ đưa ra yêu cầu.
Thế nhưng bây giờ đám đạo tặc lại lại cho Thanh Hòa tận năm giờ để chuẩn bị.
Ngày càng nhiều cảnh vệ bắt đầu đi tới nơi hỗn loạn.
Sự kiện bắt cóc diễn ra ở tổng cộng 3 nơi.
Nhâm Tiểu Túc không biết hai nơi khác ở đâu.
Hắn chỉ cảm thấy nếu đối phương đã mưu tính tỉ mỉ thì e rằng những nơi bắt cóc con tin cũng được chọn với mục đích nào đó.
Lúc này, sinh viên bị nhốt trong phòng học không khỏi bàng hoàng.
Có sinh viên đã bắt đầu khóc thành tiếng, một nữ sinh viên thấp giọng khóc nức nở:
- Kỵ Sĩ sẽ tới cứu chúng ta chứ?
Nhâm Tiểu Túc quan sát từ cửa sổ, thuận miệng đáp:
- Cứu thì nhất định sẽ cứu.
Bất quá hôm qua nghe nói họ gặp phải một chuyện uy hiếp con tin.
Hành động đầu tiên là lập tức bắn chết con tin.
Nhất thời, tiếng khóc sôi trào trong phòng học…
Hiện tại chẳng phải họ là con tin à…
Bạn cần đăng nhập để bình luận