Đệ Nhất Danh Sách

Chương 717: Ý Đồ Của Vương Thị

Vào lúc mọi người đều chú ý tới Thánh sơn, Vương Thánh Tri bỗng tới Tây bắc, tiến hành một cuộc hội đàm bí mật với Trương Cảnh Lâm.
Có thể nhìn ra Vương Thánh Tri rất xem trọng lần gặp mặt này.
Bằng không hắn cũng chẳng chạy thật xa tới Tây bắc, giữ bí mật cấp cao thế này.
Đối mặt với vấn đề Vương Thánh Tri hỏi, Trương Cảnh Lâm chỉ cười:
- Ngươi lo xa quá rồi, thông thương với Khánh thị chủ yếu là để bù đắp cho nhau, không tính đề phòng ai cả.
- Vậy ta an tâm rồi…
Vương Thánh Tri cười cười, nói.
Hai bên tiến vào quân doanh tạm thời, Vương Thánh Tri cười nhìn một quân nhân trẻ tuổi bên cạnh Trương Cảnh Lâm:
- Ngươi là Hứa Hiển Sở đúng không? Ta nghe nói ngươi rất lợi hại.
Hứa Hiển Sở không đáp, tiếp tục làm nghiệm vụ của mình.
Hiện giờ siêu phàm giả ngày càng nhiều hơn, thủ đoạn biến hóa không lường.
Vì để bảo vệ Trương Cảnh Lâm nên những tướng lĩnh cấp cao của cứ điểm 178 đã đề nghị để Hứa Hiển Sở đảm nhiệm chức vệ binh. Đồng thời để hắn kề cận bên cạnh bảo vệ Trương Cảnh Lâm.
Trong chiến trong, Hứa Hiển Sở là một người chiến binh giỏi, bây giờ đi làm cảnh vệ thật sự có phần dùng nhân tài không đúng chỗ.
Thế nhưng họ không thấy có ai thích hợp hơn Hứa Hiển Sở.
Tỷ như lời của Chu Ứng Long nói, không quan tâm ai tới ám sát, ụp cái nồi lớn của Hứa Hiển Sở lại sẽ thành một công sự phòng ngự mạnh mẽ, đủ để chờ viện binh tới…
Hiện tại cái nồi kia của Hứa Hiển Sở chứa tầm mười người trong đó tuyệt đối là chuyện nhỏ.
Mọi người chỉ cảm thấy cái chút nghi hoặc ở chỗ, vì sao cái nồi của Hứa Hiển Sở lại ngày càng lớn chứ?
Lâm Dự Trạch chỉ huy binh sĩ đốt than làm ấp lều vải của Trương Cảnh Lâm và Vương Vũ Tri.
Tùy tùng của Vương Thánh Tri đắp lên chân hắn một tấm thảm, sau đó mọi người đều rời khỏi lều.
Chuyện mà Trương Cảnh Lâm và Vương Thánh Tri nói với nhau đều là cơ mật.
Ngay cả Vương Phong Nguyên cũng không được ở lại.
Bấy giờ, Trương Cảnh Lâm lấy một cái cốc được đặt trên bếp lò xuống:
- Nói một chút, ngươi không phải người rảnh rỗi đi tìm người trò chuyện.
Lần này tới Tây bắc là muốn làm gì?
Vương Thánh Tri cười nói:
- Hiện tại thương lộ Vương thị và Tây bắc đã được đả thông.
Vốn hai nhà nên thân thiết hơn chứ, cho nên ta tới chơi cũng có sao?
- Giữa hai ta cũng không cần quanh co làm gì…
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Tây bắc thời tiết khá lạnh.
Chiến sĩ bên ngoài sắp bị đông lạnh tới nơi rồi.
Nói xong sớm họ cũng được về lều sớm. Đến cùng Vương thị muốn làm gì?
- Đương nhiên muốn lần nữa khôi phục trật tự thế giới…
Vương Thánh Tri nói.
- Khôi phục thế nào?
- Trí thông minh nhân tại AI…
Vương Thánh Tri nhìn Trương Cảnh Lâm
- Ta biết từ trước tới nay cứ điểm 178 các người đối xử với lưu dân rất tốt. Đúng thôi, phàm là người còn chút lương tri sẽ không phân chia tầng lớp gây gắt như thế.
Thế nhưng Vương thị chúng ta quyết đoán hơn, trực tiếp mở một hàng rào cho lưu dân tiến vào…
- Ngươi nói vậy cũng hơi giả tạo rồi…
Trương Cảnh Lâm đốt một điếu thuốc:
- Hàng rào 61 thu nạp lưu dân vì nhắm vào sách lược của Khổng thị và Chu thị, không ít lưu dân bị các ngươi phân tới nhiều thị trấn và nhà xưởng khác kia mà.
- Đây chỉ là bắt đầu thôi…
Vương Thánh Tri nói:
- Chuyện ta lo nhất lúc trước là sau khi lưu dân vào hàng rào có quản lý được tốt không hay cuối cùng sẽ chôn dấu tai họa ngầm.
Thế nhưng hiện tại AI của Vương thị đã đủ tốt, ít nhất trị an ở hàng rào 61 bây giờ là tốt vô cùng.
- Đây là sự đổi chác từ mấy ngàn nhân mạng đó à…
Trương Cảnh Lâm thở dài:
- Ta cũng hi vọng Tây bắc có thể trở thành một nơi đất lành chim đậu.
hi vọng mọi người sống mà không lo có tội phạm làm tổn thương mình.
Thế nhưng Vương thị phán tử hình với những người chỉ phạm tội ăn cắp thì tất nhiên mọi người sẽ sợ mà không dám phạm tội rồi.
- Chỉ là cái giá có hơi lớn mà thôi…
Vương Thánh Tri nói:
- Nếu không làm thế, ngươi còn biện pháp nào tốt hơn sao? Ta không phải người sẽ lạm sát kẻ vô tội.
Thế nhưng hiện tại người sống ở hàng rào 61 đi ngủ mà chẳng cần đóng cửa.
Mặc dù Vương thị đi đường vòng để đổi lấy trật tự nhưng cuối cùng vẫn là đến đích đó thôi.
Trương Cảnh Lâm lắc đầu:
- Kỳ thật ta cũng không thích nghe những lời này này.
Với ngươi đó là đường vòng nhưng đường vòng này chứa bao nhiêu máu và nước mắt, tính mạng của rất nhiều người đều bị xem nhẹ.
- Vậy ngươi nói ý nghĩ của ngươi đi…
Vương Thánh Tri ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
- Về việc liệu lưu dân có xứng đáng nhận được sự bình đẳng không thì…
Trương Cảnh Lâm thở dài:
- Vốn ngươi muốn mọi người chỉ ở trong hàng rào và bị quản thúc bởi AI nhưng ta lại hi vọng mọi người có thể rời khỏi tường thành thoải mái, cổng hàng rào không còn cần đóng mãi, mọi người ra vào chỉ cần có khai báo danh tính là được.
- Vậy lỡ lưu dân tiến vào hàng rào phạm tội thì ngươi quản thế nào? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm tới?
Vương Thánh Tri hỏi.
- Không phải ta biện minh cho tội phạm…
Trương Cảnh Lâm lắc đầu:
- Chẳng qua ta cảm thấy Vương thị là việc quá khốc liệt thôi.
Hơn nữa, quan trọng là ta không tin tưởng AI…
- Cả hai ta đều hiểu rõ thói hư tật xấu của con người…
Vương Thánh Tri bình tĩnh nói:
- Dù là cứ điểm 178 vẫn sẽ có những thành phần tham ô mục nát hoặc không làm gì.
Ngươi cũng biết vì sao hai chân này của ta bị phế.
Nếu lúc trước không ai bị mua chuộc, để đám tội phạm kia bị nhốt trong nhà giam tiếp nhận giáo dục hẳn sẽ không có những người bị hại như ta, hoặc ít hơn rất nhiều.
Ngươi muốn mỗi người làm việc công chính nhưng có chắc sẽ được.
Ta không làm được, ngươi không làm được nhưng AI có thể.
Nó là bên thứ ba công bằng nhất, không nhận hối lộ của ai.
Không biết mệt mỏi, vĩnh viễn không ngừng làm việc.
- Vì thế trật tự hàng rào mà ngươi nói là ngươi muốn nắm giữ hết thảy hàng rào…
Trương Cảnh Lâm nói:
- Kỳ thật ngươi đã chuẩn bị phát động chiến tranh rồi.
Lạc thành chỉ là khởi đầu mà thôi, chuyến đi tới Thánh sơn này sẽ có người giúp ngươi tiêu diệt một ít nhân tốt bất ổn.
Sau đó những cơ hội mới sẽ tới, cũng chính là cơ hội mà Vương thị đang cần.
Cho tới tận giờ phút này, hai bên mới chính thức nói vào chủ đề chính.
Vương Thánh Tri cười nói:
- Chỉ là thứ ta muốn cần bắt đầu từ chiến tranh mà thôi.
Nếu Tây bắc phối hợp với Trung Nguyên sẽ đánh được Khánh thị ở Tây nam.
- Vậy Tây bắc chúng ta sẽ nhận được gì?
Trương Cảnh Lâm hỏi một cách nhẹ nhàng.
- Một thế giới không bị uy hiếp bởi vũ khí hạt nhân.
Một liên minh hàng rào an ổn và trật tự.
Cứ điểm 178 còn có kẻ thù bên ngoài, tất cả hàng rào sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất cho cứ điểm 178…
Vương Thánh Tri đáp.
Lúc trước, khi Khánh thị và cứ điểm 178 lập ra hiệp nghị.
Trong đó có không phần là vì kẻ thù ngoại xâm, nếu có chuyện gì Khánh thị sẽ xuất binh hỗ trợ, cắt đứt đường lui và hỗ trợ cho cứ điểm 178.
Bất kỳ khi nào đi nữa, Trương Cảnh Lâm cũng sẽ không quên sứ mạng của cứ điểm 178.
Hiện tại Vương Thánh Tri nói những lời này nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Trương Cảnh Lâm:
- Chỉ có mấy cái này e rằng không đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận