Đệ Nhất Danh Sách

Chương 769: Quyết Định Của Nhan Lục Nguyên

Mấy năm trước hàng rào 176 đã sớm nổi danh cùng hàng rào 178, thế nhưng mấy năm nay, mọi người chỉ đề cập tới hàng rào 178 mà quên mất còn có hàng rào này.
Nguyên nhân trong đó rất nhiều, một mặt do vị trí địa lý của hàng rào 176 không ác liệt như hàng rào 178. Kẻ địch trên Thảo Nguyên cũng không hung ác như vậy.
Từ góc độ chiến đấu thì trong tất cả liên minh hàng rào, hàng rào 176 cũng không có cống hiến gì nhiều cho liên minh hàng rào.
Chung quy người trên Thảo Nguyên không nhiều, ngay cả vũ khí nóng cũng chẳng có thì rất khó trở thành tai họa lớn cho Trung Nguyên.
Hai bên cũng chưa từng có trận huyết chiến lẫy lừng nào.
Mặt khác, sức chiến đấu của hàng rào 176 không mạnh. Đời sau không bằng đời trước, vài chục năm nay hàng rào 176 toàn là kế thừa theo từng đời, trở thành gia sản riêng của một gia tộc rồi.
Vốn dĩ tài nguyên của hàng rào 176 đều do Vương thị, Hỏa Chủng, Khổng thị ba nhà cung cấp. Đây xem như sự cảm tạ dành cho hàng rào 176 vì họ đã bảo vệ phương bắc Trung Nguyên.
Thế nhưng khi hàng rào 176 trở thành tài sản riêng, mà mọi người cũng phát hiện uy hiếp từ Thảo Nguyên như đàn sói mà hàng rào 176 lại như cậu bé trong câu chuyện Cậu Bé Nói Dối thì “sự cảm tạ” này cũng nhanh chóng chấm dứt.
Vì hàng rào 176 khan hiếm vật tư, vốn tồn tại ở giữa khe hẹp của ba nhà. Dần dà mỗi năm trôi đi càng thêm khốn khổ hơn.
Trước kia, người quản lý hàng rào 176 không nhìn xa trông rộng.
Vị trí địa lý của hàng rào đã không có nhiều tài nguyên cũng chẳng thèm phát triển công nghiệp.
Họ chỉ chăn nuôi và làm nông mà thôi, cho nên dần mất đi vị thế giữa các liên minh hàng rào.
Hiện tại, vũ khí họ dùng cũng rất cũ, thậm chí còn có người đem vũ khí tới Chợ đêm đổi tiền nữa.
Đây là lý do Khánh Thận bảo đừng tin vào hàng rào 176.
Đại lừa dối nghe Khánh Thận nói xong thì cười hắc hắc:
- Vẫn là ánh mắt của hàng rào 178 ta lâu dài. Qua nhiều đời Tư lệnh chưa bao giờ là tước vị truyền thừa. Con cái ai mà muốn đoạt quyền đều bị sung quân đi canh trạm gác. Đây xem như là việc độc nhất trong liên minh hàng rào. Chỉ có thể nói nhóm Tư lệnh của cứ điểm 178 chúng ta không thẹn với danh tiếng có được a.
Đại lừa dối nói tiếp:
- Hơn nữa, khi kẻ địch cứ điểm 178 phải đối mặt cũng chẳng phải dân du mục ngay cả vũ khí nóng cũng chẳng có kia. Đây cũng là lý do cứ điểm 178 được gọi là cứ điểm mà họ chỉ được gọi là hàng rào.
Khánh Thận nghiêm túc đánh giá đại lừa dối, hắn phát hiện khi nhắc tới cứ điểm 178, đại lừa dối như toát ra sự tự hào và cảm giác vinh dự từ nội tâm. Đây là thứ mà đại bộ phận người ở Trung Nguyên đều không có được.
La Lam nói:
- Kỳ thật ban đầu người ta vẫn rất anh hùng đó. Khi đó lực lượng quân sự trong liên minh hàng rào còn chưa phát triển. Đối mặt với sự tấn công của người Thảo Nguyên gian khổ vô cùng. Đáng tiếc tới thế hệ này thì sa đọa vô cùng.
- Cho nên ngươi cảm thấy người Thảo Nguyên sẽ là uy hiếp với hàng rào 176?
Nhâm Tiểu Túc nhìn Khánh Thận.
- Điều kiện tiên quyết là người trong Thảo Nguyên đủ mạnh…
Khánh Thận trả lời:
- Chung quy thì lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa béo.
...
Bảy ngày sau, tại biên cảnh phương bắc của Trung Nguyên và Thảo Nguyên, Nhan Lục Nguyên bỗng dưng dừng ngựa, nhìn về phương nam:
- Xác định tuyến đường đi, kiểm tra vật tư, người ngựa. Sau này khả năng cao mỗi ngày đều phải chiến đấu, không được lơ là.
Hassan gật đầu:
- Chủ nhân, ngài yên tâm. Chúng ta sẽ không để lơ là.
Nhan Lục Nguyên gật đầu, trước kia hắn cảm thấy loại nhân tài như Hassan làm thủ lĩnh bộ lạc nhỏ thật là lãng phí. Từ khi Hassan được phong là Kỵ vương thì rất nhanh thể hiện ra tài năng trên phương diện quản lý của mình.
Bấy giờ, Nhan Lục Nguyên lại hỏi:
- Bộc Lan tốc và Hột Cốt tộc thế nào rồi?
Hassan ở bên cạnh cung kính nói:
- Trinh sát đã được phái đi, một ngày sau sẽ quay về. Có tin gì ta sẽ báo cho ngài ngay.
Lần này xuôi nam, Nhan Lục Nguyên không dẫn dân du mục tới hàng rào 176 mà tới địa bàn của Hỏa Chủng.
Sứ giả Khánh thị phái tới Thảo Nguyên lúc trước từng truyền một tin quan trọng cho hắn: Công ty Hỏa Chủng và Khổng thị đã khai chiến. Hơn nữa Hỏa Chủng còn điều động binh lực từ mấy tháng trước.
Lúc này phòng ngự hàng rào ở phương bắc của Hỏa Chủng đều trống rỗng.
Cũng vì không muốn những bộ tộc khác biết kế hoạch của mình mà Nhan Lục Nguyên là đoàn đội lên đường cuối cùng. Sau khi hai đại bộ lạc kia đi tới hàng rào 176, Nhan Lục Nguyên mới tới xuất phát tới địa bàn của Hỏa Chủng.
Sứ giả Khánh thị thậm chí còn hứa hẹn với Nhan Lục Nguyên đợi khi hắn tới hàng rào 21 sẽ có người mở cửa thành sẵn cho hắn.
Thế nhưng khi tới biên giới cách hàng rào 21 chừng 100 ki lô mét , hắn lại ngừng lại:
- Đóng quân tại đây, chờ trinh sát quay về rồi tính tiếp.
Hassan không hiểu Nhan Lục Nguyên muốn làm gì nhưng vẫn tuân lệnh.
Đêm xuống, tín đồ của Nhan Lục Nguyên bắt đầu quỳ lạt lều lớn. Không biết lễ nghi này từ đâu mà ra mà sáng sớm họ đều phải quỳ lạy thần linh của mình 100 lần. Tối trước khi ăn cơm phải quỳ lạy ba lần mới xem là đủ thành kính.
Tín ngưỡng của đám người này với Nhan Lục Nguyên ngày càng tăng cao, cũng dần bắt đầu hình thành nghi lễ.
Nghi lễ ở đây mang ý nghĩa là quy củ như người Trung Nguyên. Ví dụ như cầu mưa thì tế tam sinh hay mỗi ngày đều phải quỳ lạy trước tượng phật….
Sáng hôm sau, khi Kỳ Kỳ Cách đang chải tóc cho Nhan Lục Nguyên thì Hassan và thủ lĩnh của các bộ tộc phụ thuộc đi vội tới lều lớn.
Nhan Lục Nguyên nhìn Hassan:
- Có việc cứ nói.
Hassan cung kính thưa:
- Chúc mừng chủ nhân, trinh sát quay về nói Bộc Lan tộc và Hột Cốt tộc đã tới phạm vi của hàng rào 176. Bất quá dường như hàng rào 176 đã lường trước được nên tiến hành mai phục. Hiện tại hai đại bộ lạc đang khó khăn chống cự với người của hàng rào 176. Đường lui phía sau họ dã bị chặt đứt, xem ra sẽ vùi thay bên ngoài hàng rào 176 kia.
Sắc mặt các thủ lĩnh khác cũng vô cùng vui mừng. Bộc Lan và Hột Cốt chết rồi, trên Thảo Nguyên đâu còn ai là kẻ địch của họ.
Mọi người còn lén lút nói, vị vua anh minh tài trí của họ đúng là thần linh giáng thế. Không tổn hao người nào cũng có người giúp họ diệt trừ đối thủ.
Thế nhưng Nhan Lục Nguyên im lặng thật lâu, nhìn khuôn mặt vui mừng của từng thủ lĩnh và nói:
- Chuẩn bị xuất phát, chúng ta tới hàng rào 176.
Hassan ngây ngẩn cả người:
- Chủ nhân, bây giờ tới đó có phải nguy hiểm không? Sao chúng ta không tiếp tục đi tới địa bàn của Hỏa Chủng, không phải bảo phòng ngự bên đó đã trống rỗng à?
Nhan Lục Nguyên lắc đầu:
- Số lượng của Bộc Lan và Hột Cốt nhiều hơn chúng ta rất nhiều. Nếu họ đều chết hết ở hàng rào 176 thì Thảo Nguyên cần bao nhiêu năm mới khôi phục được ngần ấy nhân số? Hassan, thứ ta muốn là thần dân và gia súc trên Thảo Nguyên chứ không phải một Thảo Nguyên trống rỗng.
Đám người Hassan nhất thời ngây người, họ không ngờ chủ nhân của mình lại muốn cứu Bộc Lan và Hột Cốt tộc. Trong mơ hồ, họ như cảm nhận được sự quyết đoán và hùng tâm của đối phương. Đây đại khái mới là khí độ là chủ nhân của Thảo Nguyên nên có!
Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Chuẩn bị đi, kỳ thật hàng rào 176 cũng không cường đại như chúng ta tưởng đâu.
Tân vương triều của Thảo Nguyên sắp ra đời, không bằng lấy máu của họ đi tế tự đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận