Đệ Nhất Danh Sách

Chương 569: Vĩnh Viễn Không Trở Lại

Mọi người đều nghĩ, Chu thị chắc chắn có thể giải quyết vật thí nghiệm chỉ trong 1 tuần.
Nếu ngay trận đầu vật thí nghiệm không thể thủ thành mà Chu thị cũng kịp thời phản ứng thì họ chẳng cần để vật thí nghiệm vào mắt.
Thế nhưng thực tế lại không phải như vậy, từ đêm vật thí nghiệm công thành tới nay đã qua hơn 1 tuần mà viện quân hàng rào 74 vẫn chẳng thấy đâu.
Ban đầu, đám Lý Nhiên còn không để ý mà ăn cơm thoải mái, thế nhưng rất nhanh, lương thực đã cạn kiệt.
Khi ấy Chu Nghênh Tuyết có khuyên vài câu, thế nhưng mọi người đều cảm thấy rất nhanh là thoát khỏi khốn cảnh, lúc rời đi cũng đâu thể mang theo lương thực, vậy chi bằng ăn hết cho rồi.
Sau đó Chu Nghênh Tuyết cũng không nói gì nữa, dù sao nàng vẫn còn khoai tây của lão gia để ăn.
Đám người kia sống chết thế nào quan hệ gì tới nàng.
Cho tới bây giờ, đám Lý Nhiên thấy việc được cứu trợ trở nên vô vọng thì bắt đầu quan tâm tới vấn đề lương thực.
Mọi người bỗng nhớ tới những gì Chu Nghênh Tuyết từng khuyên nhưng họ không nghe.
Vì xấu hổ nên họ không mở miệng nhờ Chu Nghênh Tuyết nghĩ cách.
Mà Nhâm Tiểu Túc không thích nói nhiều, hơn nữa cũng không rảnh bận tâm tới đám người này nên liền ngó lơ.
Đương nhiên, đây cũng là do họ chưa đói quá mức.
Nếu thật sự đói thì ngay cả vỏ cây họ còn dám ăn chứ nói chi chút xấu hổ này.
Thế nhưng chỉ sợ, khi ấy không biết có còn vỏ cây để mà ăn hay không nữa.
Dù sao Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng hoảng hốt tí nào.
Mỗi ngày hắn tới nhìn tình huống thủ thành thế nào, vật thí nghiệm có tấn công chưa làm xong.
Còn lại hắn mặc kệ.
Đồ ăn trong không gian thu nạp của hắn không thiếu, ít nhất cũng đủ để Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết cầm cự thêm 3 tháng nữa.
Với cả đồ ăn cũng rất phong phú, còn thừa tận con con heo rừng nữa kìa.
Hai ngày sau, đám Lý Nhiên ngửi được mùi thịt trong khách sạn nhưng lại không biết phát ra từ đâu, cũng chẳng tìm được gì.
Mọi người cứ nghĩ họ đói quá nên xuất hiện ảo giác.
Cứ thế mãi cho tới khi họ thấy đôi môi bóng mỡ của Chu Nghênh Tuyết…
Chu Nghênh Tuyết không cảm thấy nàng ăn vụng có gì sai.
Dù sao thịt này cũng là lão gia cho nàng.
Nàng đâu có ăn trộm ăn cướp.
Nàng cũng đâu có nghĩa vụ phải cho người khác đúng không?
Vào cùng ngày, một chuyện cực kỳ cổ quái phát sinh.
Binh sĩ hàng rào đang ghé vào phía sau công sự phòng ngự lại thấy một vật thí nghiệm không ngừng bò qua, trong miệng còn ngậm thứ gì đó.
Cả đám không khỏi nghi hoặc.
Sao lại có vật thí nghiệm tới, chúng đầu hàng rào? Chẳng lẽ vật thí nghiệm cũng có nội chiến?
Vật thí nghiệm kia đi tới phía dưới hàng rào, vứt đồ vật ngậm trong miệng xuống rồi rời đi.
Lần nữa biến mức trong bóng tối của rừng rậm.
Quân thủ thành đứng gác hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng thả một người xuống, nhặt khối vải trắng vật thí nghiệm bỏ lại lên.
Sau khi Chu Hành Văn nhận được tin thì lập tức chạy tới tường thành, nhận lấy tấm vải trắng từ tay binh sĩ, phía trên là mấy chữ được viết bằng máu tươi:
“Đàm phán, một người.”

Nhất thời, da đầu Chu Hành Văn tê rần.
Vật thí nghiệm còn biết viết thư cho họ, hơn nữa còn biết dùng từ đàm phán nữa.
Con người và vật thí nghiệm có thể đàm phán không? Giao tiếp kiểu gì chứ?
Lão Lý và Tần Sanh cũng chạy tới, người của Hỏa Chủng túc trực trên tường thành giải thích lại cho họ.
Rốt cục lão Lý bỗng nói:
- Ta đi!
Tần Sanh quay mặt nhìn lão Lý:
- Lão sư, ngươi không thể đi.
E rằng có hơn ngàn vạn vật thí nghiệm trong rừng.
- Được rồi…
Lão Lý cầm tấm vải trắng cười nói:
- Dù sao cũng phải có một người đi thử xem vật thí nghiệm muốn làm gì.
Ta không vợ không con, không có gì bận tâm.
Đồ đệ duy nhất cũng đã xuất sư, chuyện này nên để ta đi.
Quan quân Chu thị không lên tiếng, tất nhiên họ không muốn đi rồi.
Lão Lý nguyện ý đứng ra, họ bội phục từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, bộ dáng vị Kỵ Sĩ này vẫn bình tĩnh, vui vẻ như thường, hẳn cũng không quá sợ hãi.
Nụ cười lão Lý dần bớt đi:
- Hơn nữa, rõ ràng có một vật thí nghiệm có trí tuệ đứng sau khống chế tất cả.
Nếu đối phương muốn đàm phán với ta thì khoảng cách đủ để ta chém đầu hắn.
Khi đó, nguy hiểm từ vật thí nghiệm sẽ được giải trừ.
Sau khi chém đầu đối phương, lão Lý nhất định sẽ bị vật thí nghiệm vây công chém giết.
Dù hắn có lợi hại hơn cũng không cách nào thoát khỏi nhiều vậy thí nghiệm như thế.
Thế nhưng lão Lý không nói về điều này.
Nếu như đã chịu đi, hắn đã ôm quyết tâm chịu chết.
Tần Sanh muốn khuyên can nhưng chưa kịp nói gì đã bị lão Lý ngăn cản.
Lão Lý cười nói:
- Không phải chuyện này rất kích thích sao?
...
Tới chiều, lão Lý dùng một sợi dây thừng leo khỏi tường thành, một người đi vào rừng sâu.
Chỉ là hắn vừa vào rừng liền phát hiện bên cạnh có vật thí nghiệm không ngừng di chuyển, bao vây mình.
Vật thí nghiệm không công kích lão Lý, ngược lại còn chừa ra một con đường để hắn đi thẳng vào rừng sâu.
Dưới chân lão Lý là lá cây xốp, trời thu vừa qua, lá cây rơi xuống đất hóa thành bùn đất.
Kết quả của lão Lý và đám lá cây này cũng chẳng khác gì nhau, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ tới đây, lão Lý sải bước về phía trước, vật thí nghiệm bên cạnh cũng chẳng hành động gì.
Đi được chừng 2 ki lô mét , lão Lý thấy có một vật thí nghiệm đang ngồi bên đống lửa.
Bàn tay màu xám cầm một cành cây, trên cành cây cắm một con chim sẻ.
Lão Lý đứng lại, hắn yên lặng đánh giá xung quanh, muốn thử xem có cơ hội giết đối phương không.
Bất quá trước khi động thủ, hắn còn phải xem thử đối phương muốn nói gì đã.
Cơ mà trao đổi thế nào? Viết chữ hả?
Khi lão Lý đang miên man suy nghĩ thì vật thí nghiệm kia khàn khàn nở nụ cười:
- Ta đã thấy ngươi trên núi vào chạng vạng tối hôm đó.
Lúc ấy bên cạnh ngươi còn có một thiếu niên, sao không thấy hắn tới.
Lão Lý kinh ngạc, đối phương có thể nói chuyện!
Vật thí nghiệm là nhân loại biến dị.
Nói được tiếng người chuyện bình thường thôi.
Thế nhưng lão Lý thì không thấy vậy!
Âm thanh vật thí nghiệm khàn khàn, cứ như hai mảnh băng gạc đang chà sát vào nhau:
- Không cần quá kinh ngạc, ta cũng là con người.
Vì chữa bệnh nên chúng ta mới biến thành bộ dáng này.
Bất quá có người may mắn dần khôi phục thần trí như ta nhưng lại có người bất hạnh biến thành quái vật.
Lão Lý cau màu không nói gì, tin tức từ lời nói của đối phương thật sự quá lớn.
Vật thí nghiệm kia nhìn lão Lý một cái, lung lay cành cây trong tay, cười nói:
- Mời ngươi ăn, trước kia ta rất thích ăn thịt nướng chín.
Bây giờ lại thích máu thịt hơn.
Thỉnh thoảng sẽ thay đổi khẩu vị.
Ngươi cứ đứng đó đi, gần thêm bước nữa là chết ngay đấy.
Không cần nghĩ cách tính kế ta, ngươi vẫn chưa đủ khả năng.
Nói xong, vật thí nghiệm thảy chim sẻ qua cho lão Lý.
Lão Lý nhận lấy chim sẻ, không hề ghét bỏ mà giơ tay xé thịt bỏ vào miệng.
Hắn vừa nhai vừa nói:
- Ngươi không ăn tối à, ăn thịt chín mới tốt.
- Đây chính là mục đích ta tìm ngươi…
Vật thí nghiệm khàn khàn:
- Các ngươi giúp ta tìm một người.
Nếu tìm được ta sẽ rút lui về núi rừng hoặc di chuyển tới phía nam, vĩnh viễn không trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận