Đệ Nhất Danh Sách

Chương 560: Khốn Cảnh


Trong khách sạn đã không còn nhân viên làm việc, chỉ có một hai người trông coi. Những người còn lại đều tự về nhà rồi.
Trong lúc đám Lý Nhiên đang ngồi ở đại sảnh khách sạn hoang mang lo sợ thì bên ngoài hàng rào vang lên tiếng súng. Chính xác mà nói là trên tường thành hàng rào.
Vài quân nhân mặc thường phục đứng trước cửa khách sạn, thương lượng làm sao để tìm vũ khí, có thể liên lạc với Vương thị để thương lượng với Chu thị, cấp vũ khí cho họ không.
Thế nhưng họ gọi điện thoại vệ tinh nói nữa này, Vương thị chỉ đồng ý sẽ kết nối cho họ với Chu thị rồi im luôn.
Nhâm Tiểu Túc phủi mông nhìn đám quân nhân rồi nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi ở lại đây đi, ta ra ngoài nhìn thử.
Chu Nghênh Tuyết nhất thời nóng nảy, hạ giọng nói:
- Lão gia, ngươi đừng chạy loạn nữa. Ta sợ a.
- Sợ thì dùng cái này…
Nhâm Tiểu Túc lấy hai cây súng cùng năm sáu băng đạn ra đưa cho Chu Nghênh Tuyết:
- Khách sạn này nằm ở trung tâm hàng rào. Nếu nơi này gặp chuyện không may chứng tỏ cả hàng rào xong đời rồi. Đến lúc đó nơi tìm đại một chỗ nào rồi đào hầm tránh nạn, chui vào đó chờ ta tới cứu.
- Đến lúc đó có cứu Lý Nhiên không?
Chu Nghênh Tuyết hỏi.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
- Đến lúc nào rồi, mạng mình lo chưa xong còn đòi cứu người khác? Cùng lắm chúng ta không tham gia An Kinh tự thôi, cũng đâu có chết.
Chu Nghênh Tuyết cười tươi, không sợ hãi nữa mà đáp:
- Được, lão gia.
Nàng sợ nhất là Nhâm Tiểu Túc chỉ lợi dụng mình để xâm nhập vào An Kinh tự rồi vứt bỏ nàng thôi. Hiện tại xem ra, nàng quan trọng hơn nhiệm vụ của An Kinh tự a.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy thật khó hiểu. Sau nữ nhân này thay đổi thất thường vậy, khi nãy còn sợ thất thần, bây giờ thì cười tươi như hoa rồi.
Hắn rời đi, Lý Nhiên và Mục Vãn Ca thấy vậy thì cuống cuồng.
Lý Nhiên đứng dậy nói:
- Ngươi đi đâu vậy?
- Ta ra ngoài xem thử tình hình….
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Ngươi đi thì ai bảo vệ chúng ta…
Mục Vãn Ca lo lắng.
- Lỡ ngươi không quay lại nữa thì sao?
Lý Nhiên có chút mờ mịt hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Có nàng ở đây mà.
Mọi người nhìn Chu Nghênh Tuyết, lại thấy Chu Nghênh Tuyết đang kiểm tra súng đạn. Mọi người cũng không biết nàng ta làm cách nào mà có thể đem súng vào hàng rào nữa
Nhâm Tiểu Túc nhìn quan quân mặc thường phục, nhếch miệng cười:
- Không phải còn có họ sao, họ sẽ bảo vệ các ngươi.
Vài quan quân thấy hai khẩu súng trong tay thì mắt sáng lên:
- Chúng ta là quân nhân đã qua huấn luyện. Nếu đã để chúng ta bảo vệ mọi người thì đưa chúng ta hai khẩu súng này đi. Hơn nữa kỹ năng dùng súng của ta chắc chắn sẽ tốt hơn nàng.
Nhâm Tiểu Túc cười lạnh:
- Chu Nghênh Tuyết, sau khi ta rời đi, nếu có người muốn đoạt súng, ngươi cứ trực tiếp nổ súng bắn chết hắn là được.
Chu Nghênh Tuyết bình tĩnh nói:
- Các ngươi dùng súng tốt hơn? Ngay cả súng của mình còn không bảo vệ được thì nói gì tới dùng súng.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc lập tức rời đi, phải biết Chu Nghênh Tuyết cũng không phải con gái yếu ớt. Nàng có thể lừa gạt hắn mà mặt không đổi sắc. Đám quan quân này mà dám có ý đồ với Chu Nghênh Tuyết thì đoán chừng đêm nay sẽ chết bất đắc kỳ tử đấy.
Nhâm Tiểu Túc vừa ra khỏi khách sạn thì đi ngay về hướng tây. Nơi đó hẳn là chiến trường chính của Chu thị. Kết quả trên đường đi, hắn chợt thấy hơn 10 mấy siêu phàm giả mặc đồ đen đang chạy như bay cùng hướng với hắn. Đối phương thấy Nhâm Tiểu Túc chỉ nhìn một cái cũng không nhiều lời.
Kỳ quái, hơn mười siêu phàm giả này ở đâu ra chứ. Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc thấy được bội đao bên hông đối phương. Đây không phải đao gốm sứ của công ty Hỏa Chủng à.
…. Những người này là thành viên Hỏa Chủng đã tìm phục ở nơi này từ trước khi vật thí nghiệm tới?
Nhưng vì sao đối phương lại không động thủ với hắn?
Nhâm Tiểu Túc im lặng thay đổi phương hướng, dùng Ảnh tử đuổi theo. Hắn thật sự muốn biết đám người Hỏa Chủng này đang muốn làm gì.
Tiếng súng trên tường thành hàng rào đã dừng lại, Nhâm Tiểu Túc cũng không biết rốt cuộc mọi chuyện đã thế nào rồi.
Dần dà, thành viên Hỏa Chủng và Nhâm Tiểu Túc cũng tiếp cận được biên giới hàng rào. Chỉ thấy thành viên Hỏa Chủng tìm tới binh sĩ Chu thị, thông báo thân phận của mình rồi đi lên tường thành.
Nhâm Tiểu Túc đứng cách đó không xa nhìn một màn này. Hắn còn thấy binh sĩ Chu thị đưa súng ống cho thành viên Hỏa Chủng. Dường như nhóm siêu phàm giả này muốn hiệp trợ Chu thị thủ thành.
Công ty Hỏa Chủng giúp đỡ Chu thị bảo vệ cư dân hàng rào?
Thì ra Hỏa Chủng không lùng bắt hắn là vì họ còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Việc này đã thay đổi nhận thức của Nhâm Tiểu Túc. Khi con người lâm vào đại nạn, loại tổ chức như Hỏa Chủng cũng sẽ góp một tay giúp đỡ?
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, nếu Chu thị tan tác, hơn 100.000 cư dân hàng rào đều gặp nạn. Thế nhưng hắn lại không ngờ Hỏa Chủng sẽ chịu đứng ra giúp đỡ.
Lúc này, lão Lý và Tần Sanh cũng được binh sĩ Chu thị phát sung cho. Bất quá Chu thị cũng không phân phó nhiệm vụ cụ thể cho họ. Chỉ nói, nếu vật thí nghiệm xông lên tường thành thì hãy cố ngăn chúng lại.
Chung quy tới lúc đó súng lục và súng trường rất khó có thể giết được vật thí nghiệm. Năng lực hành động của đối phương mạnh mẽ, chỉ cần một vật thí nghiệm thành công leo lên đều khiến hệ thống phòng ngự của tường thành lâm vào uy hiếp to lớn. Thậm chí khi đó sẽ có càng nhiều vật thí nghiệm nữa xông tới, khiến toàn bộ trận tuyến tan vỡ.
Khi đó chỉ có thể sử dụng công sự phòng ngự được xây trong nội thành. Tuy nhiên đó chỉ là trường hợp bất đắc dĩ mà thôi.
Vật thí nghiệm lập tức khởi xướng công kích. Kết quả Chu thị dùng súng máy hạng nặng giết chết vài chục vật thí nghiệm, khiến chúng phải rút lui về rừng rậm.
Đợi khi vật thí nghiệm lần nữa tấn công, mọi người trên tường thành không khỏi ngây người. Vì đám vật thí nghiệm kia lùa mấy trăm người sống tới dưới chân tường. Lão Lý biết những người đó, đó đều là lưu dân vì tránh né sự bóc lột của tập đoàn mà trốn tới nơi hoang dã.
Dựa theo những gì con người biết được, vật thí nghiệm gặp ai là sẽ giết người đó mới đúng. Thế nhưng bây giờ đã khác, đối phương còn học được cách bắt giữ con tin.
Không phải con người ỷ vào súng máy hạng nặng giết vật thí nghiệm chúng à. Bây giờ thì dùng thứ đó tự giết đồng bào của mình đi.
Tường thành phía đông hàng rào cũng phải đối mặt với tình cảnh tương tự. Vật thí nghiệm không chỉ lùa lưu dân mà còn có không ít binh sĩ Chu thị mặc quân trang. Xem ra là tù binh bị bắt từ đoàn viện quân của hàng rào 73.
Có nên nổ súng không?
Lão Lý, Tần Sanh, người của công ty Hỏa Chủng không nói gì. Vì họ chỉ tới trợ giúp mà thôi, chuyện này chưa tới phiên họ làm chủ.
Trưởng quan Chu thị đứng trên tường thành, nhìn cự ly ngày càng gần của đám người và vật thí nghiệm. Những người còn sống khó muốn rách cuống họng, không ít con nít được người nhà ôm vào lòng bảo vệ, trên mặt cũng toàn là nước mắt nước mũi.
Xen lẫn người phụ trách là vật thí nghiệm có nhiệm vụ lùa lưu dân. Cách đó năm sáu mét là vật thí nghiệm cùng binh sĩ xen kẽ nhau. Nếu quân đội trên đường thành không làm gì, chỉ cần chúng vừa tiếp cận tới chân tường thì chưa tới nửa phút sẽ có thể công phá hàng phòng ngự của hàng rào.
Trưởng quan Chu thị bình tĩnh nói:
- Nổ súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận