Đệ Nhất Danh Sách

Chương 484: Tránh Thoát Mệnh Vận!


Vốn Nhâm Tiểu Túc vào hàng rào 63 chỉ để hóng chuyện mà thôi. Chung quy hắn có hoàn thành nhiệm vụ cấp A đi nữa cũng chẳng được ban thưởng gì. Mà mối thù giữa An Kinh tự và Hỏa Chủng không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhâm Tiểu Túc không muốn bị cuốn vào chuyện thị phi này.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, thành viên tiểu đội của Hỏa Chủng cứ thích ra vẻ, còn cho người tới giết hắn. Thử hỏi hắn nhịn là nhịn kiểu gì.
Nhâm Tiểu Túc cất súng rồi tiếp tục di chuyển. Vừa rời khỏi vừa quan sát hướng đường Hàm Dương. Lúc này, hắn thấy một ông lão đang khuấy nước đường làm đồ cho một đứa bé. Ông già quết màu rồi nhanh chóng vẽ lên cái chảo phẳng trước mặt.
Chỉ trong chớp mắt, một con khổng tước sống động xuất hiện. Ngay sau đó khổng tước đột nhiên vẫy cánh bay bay lên trời!
Khổng tước được tạo nên từ nước đường bỗng hóa thành “đồ thật”.
Khổng tước có màu hổ phách, chớp mắt lao tới chỗ ba người của tiểu đội Lăng Thần.
Động tác trên tay lão già không ngừng, từng muỗng từng muỗng lại họa thêm một con rồng nữa!
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nửa ngày. Đây là lần đầu tiên hắn thứ được năng lực thần kỳ thế kia. Có thể tùy tâm vẽ vạn vật, chỉ cần trong lòng ngươi tin đó là vật sống!
Khi Nhâm Tiểu Túc dùng kính ngắm quan sát, hắn còn tưởng đối phương chỉ là một lão già bình thường, cũng không thiếu mấy đứa bé tới mua đường của ông lão. Khi ấy cũng chẳng có gì dị thường cả.
Mà bây giờ, thế giới siêu phàm mỹ lệ đã bắt đầu lộ diện trước mặt Nhâm Tiểu Túc!
Con rồng kia cũng không công kích tiểu đội Lăng Thần mà bảo vệ bên cảnh lão già.
Lúc này, lão già đang bắt đầu vẽ hổ.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy năng lực của lão già như đã tới cực hạn. Động tác vẽ hổ vô cùng khó khăn.
Vào lúc này, có năm người nhảy ra từ cửa sổ của tòa nhà năm tầng, bao vây lão già.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc, thì ra đây là hậu thủ của Hỏa Chủng.
Chỉ trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc hiểu ra, thì ra tiểu đội Lăng Thần này chỉ là mồi nhử mà thôi. Kỳ thật kế hoạch của họ là vây quét siêu phàm giả!
Trong liên minh hàng rào, mọi người đều biết công ty Hỏa Chủng rất có hứng thú với siêu phàm giả.
Nhâm Tiểu Túc từng tiếp xúc với tiểu đội lăng Thần. Đối phương chỉ có một đoạn mã gene ngắn của siêu phàm giả đã mạnh như vậy rồi. Đấy cũng chính là con đường tiến hóa là Hỏa Chủng chọn.
Cho nên, mặt ngoài của nhiệm vụ là An Kinh tự tấn công Hỏa Chủng. Trên thực tế, đây lại là sát cục mà Hỏa Chủng bố trí cho siêu phàm giả.
Tuy ở Tây nam cũng có người của Hỏa Chủng nhưng Khánh Chẩn đã biểu thị rõ thái độ phản cảm với công ty này. Thậm chí còn từng đánh một trận ác liệt với Hỏa Chủng, đuổi đối phương khỏi Tây nam.
Cho nên, lực lượng của Hỏa Chủng ở Tây nam cực kỳ bạc nhược. Kẻ địch của họ là cả một chế đội, còn có khả năng của Khánh Chẩn nữa.
Mà Trung Nguyên mới thật sự là sân nhà của Hỏa Chủng!
Hơn nữa, thành viên từng được cải tạo gen của Hỏa Chủng phảng phất như vô cùng vô tận. Đối phương có cách thức tạo ra siêu phàm giả, đây là lợi thế mà không có tổ chức nào sánh bằng.
Không đúng, hẳn là có tập đoàn Thanh Hòa. Nhưng hình như số lượng siêu phàm giả của tập đoàn này không nhiều. Hơn nữa cũng không tham quan tâm nhiều tới việc tranh giành tài nguyên. Ngày thời đều là người không phạm ta, ta không phạm người, cũng không có mục tiêu chính trị gì cả.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc vừa nhảy quá một mái nhà mới. Hắn nghe được tiếng bước chân đuổi theo sau mình. Đó là thành viên Hỏa Chủng đang truy kích hắn.
Đối phương tới ngày càng gần.
Cả hàng rào 63 đang bắt đầu loạn lên. Cứ dân hưởng thụ cuộc sống về đêm vì nghe được tiếng súng mà nhanh chóng thét chói tai tại hiện trường vụ ám sát.
Trong màn đêm rối loạn, ngay cả ánh đèn nê ông cũng tỏa ra áp lực chặt chẽ.
Nhưng giờ phút này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc đứng lại. Hắn lấy Hắc thương ra, nhắm vào một thành viên Hỏa Chủng bên người lão già.
Vì chạy quá nhanh mà nhịp tim Nhâm Tiểu Túc tăng cao.
Hắn hít một hơi sâu.
Trước khi tiếng súng vang lên, hóc môn, máu, cơ bắp và trái tim đều hoạt động vì một phát súng này. Ngay cả bầu trời đêm cũng như đóng băng.
Một phát súng bắn ra, Nhâm Tiểu Túc bóp cò, họng súng tỏa ra khói đen dày đặc. Viên đạn từ nhanh chóng xoay tròn trong rãnh nòng súng, tạo nên động năng to lớn.
Phần lõm của nòng súng được gọi là âm tuyến, lồi được gọi là dương tuyến. Viên đạn xoay tròn khiến tốc độ dần trở nên nhanh và chuẩn hơn.
Phảng phất như muốn thoát khỏi vận mệnh được sắp đặt sẵn!
Viên đạn xuyên qua khoảng cách giữa hai tòa cao ốc tới trước mặt một thành viên của Hỏa Chủng. Viên đạn xoay tròn xuyên thấu cơ bắp, xoắn máu thịt ở nơi bị bắn thành những sợi bông!
Chết!
Trong kính ngắm là một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng cùng tây trang đen đứng trên đường Hàm Dương. Hắn đang vung tay bẻ gãy cột đèn được tạo nên bằng kim loại rồi treo bên hông làm vũ khí.
Không đợi hắn kịp tiếp viện lão già, họ đã phát hiện có một tay súng bắn tỉa đang giúp họ giết người.
Người trẻ tuổi có chút sửng sốt, hắn chỉnh lại tay nghe, hỏi:
- Chúng ta còn tay súng bắn tỉa khác à?
- Không, chỉ có một tay súng bắn tỉa nhận nhiệm vụ cấp A thôi. Thế nhưng hắn đã chết, bất quá tay súng bắn tỉa vừa rồi đã báo thù cho hắn.
Người bên đầu dây trả lời.
- Kỳ quái, tay súng bắn tỉa này từ đâu mà tới?
Người trẻ tuổi nhìn về hướng viên đạn xuất phát, bấy giờ trên tầng thượng đã không còn ai.
Đột nhiên, có ba người chạy qua.
Người trẻ tuổi nói nhanh:
- Trước ta giải quyết người của Hỏa Chủng trên đường Hàm Dương đã. Tay súng bắn tỉa kia đang bị ba thành viên của tiểu đội Hoàng Hôn truy sát, có ai cứu viện được không?
- Không kịp đâu, hắn cách chúng ta quá xa.
Mọi người không nói gì nữa, vì khoảng cách quá xa nên họ chỉ biết cầu cho vận khí của tay súng bắn tỉa kia tốt một chút, không bị người của Hỏa Chủng bắt được.
Trên chiến trường hỗn loạn, dù là An Kinh tự không cách nào đoán được phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Trên đời này không có nhiều thiên tài bày mưu tính kế như Khánh Chẩn. Đại đa số mọi người đều là binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Bất kể là công ty Hỏa Chủng hay An Kinh tự đều như thế.
Cơ mà, cả hai nhà này đều không ngờ tới, tay súng bắn tỉa xuất hiện bất thình lình kia lại trở thành mấu chốt cải biến thế cục.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc một đường chạy thục mạng về hướng Tây. Hắn đã nhảy qua không biết bao nhiêu tòa nhà nhưng sau một khắc, hắn dừng lại.
Không phải không chạy nổi mà là hắn không muốn chạy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận