Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1172: Tân Chú Ngữ - Đại Hưng Tây Bắc!

Đợi Nhâm Tiểu Túc và Mai Qua mua sắm xong mọi thứ trở về, Tiễn Vệ Ninh đang ngồi trong hành lang dịch trạng vừa ngâm nga vừa uống chút rượu.
Nhâm Tiểu Túc lại càng thêm ung dung, thương đội sẽ không tiếp tục đi về hướng bắc. Bằng không Tiễn Vệ Ninh sẽ không uống rượu.
Lúc trước, theo hắn quan sát, dù bầu không khí trong doanh địa có vui vẻ bao nhiêu thì Tiễn Vệ Ninh cũng không uống rượu. Chung quy quân nhân đang có nhiệm vụ trên người sao có thể uống rượu được?
Hiện tại, Tiễn Vệ Ninh không cần dẫn theo các huynh đệ chịu chết, tất nhiên cao hứng bừng bừng.
Hơn nữa, khi Tiễn Vệ Ninh thấy Mai Qua, hắn cũng không nghĩ tới chuyện làm sao để thoát khỏi ngôi sao chổi này nữa mà nhiệt tình lên tiếng chào hỏi. Thậm chí còn kêu Nhâm Tiểu Túc tới uống rượu cùng.
Tiễn Vệ Ninh không dám hò hét với Mai Qua vì địa vị hai bên cách xa nhau. Hắn là Kỵ sĩ, không có tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với Vu Sư.
Nếu hắn ngồi cùng bàn ăn cơm với Mai Qua bị người khác phát hiện rồi báo cáo lên trên, hắn nhất định sẽ bị xử phạt. Phân chia đẳng cấp ở vương quốc Vu Sư rất sâm nghiêm.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng không nhàn rỗi tới mức không chuyện gì rồi uống rượu cùng Tiễn Vệ Ninh. Thời khắc này, việc bảo trì thanh tỉnh với hắn là vô cùng quan trọng. Nếu thật sự có ngày có thể uống rượu, nhất định cũng được đám Dương Tiểu Cận bảo vệ mới được.
"Ồ, Nhâm Tiểu Túc, ngươi mua sắm nhiều đồ vậy làm gì?"
Tiễn Vệ Ninh hiếu kỳ hỏi:
"Nào là chăn, mền các kiểu."
"Chung quy cũng phải ở lại đây một thời gian. Đồ ở dịch trạm quá nát, dùng không ổn… "
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở đáp.
Không riêng gì mua chăn, mền, Nhâm Tiểu Túc thậm chí còn đặc biệt đi mua thuốc diệt chuột. Bằng không tối nào hắn cũng nghe tiếng chuột chạy trên trần nhà.
Mai Qua đi theo Nhâm Tiểu Túc về phòng, hắn do dự trong chốc lát rồi nói:
"Có phải ngươi có Chân Thị Chi Nhãn màu đen không?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn Mai Qua:
"Kỳ thật ngươi cũng đoán được, chúng ta cũng không có gì cần giấu giếm cả. Mặt nạ bạc xuất hiện hôm các ngươi bị Hãm Địa thuật không phải có người đánh lén đâu, là ta không cẩn thận dùng thử Vu Thuật mà thành đô. Hơn nữa mặt nạ bạc chưa từng có ý muốn hại ngươi, thuần túy chỉ giúp ta hấp dẫn lực chú ý thôi."
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cần phải giải thích việc này một chút, tránh để khi Mai Qua đụng mặt mặt nạ bạc sẽ lo lắng.
Mai Qua hỏi:
"Dù Hãm Địa thuật chỉ là Vu Thuật sơ cấp, nhưng ngươi đâu biết ngôn ngữ Vu Sư, thi pháp kiểu?"
"Thuận miệng nói ra thôi… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Có thể chỉ là trùng hợp đọc đúng âm điệu.”
Mai Qua căn bản không tin Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng hắn không tìm được chỗ nào đáng nghi cả.
"Có thể cho ta xem Chân Thị Chi Nhãn màu đen kia không?"
Mai Qua nói.
"Được… "
Nhâm Tiểu Túc lấy Chân Thị Chi Nhãn màu đen ra rồi đưa cho Mai Qua:
"Ta đã nghiên cứu sơ qua một chút, Chân Thị Chi Nhãn màu đen thật sự giúp gia tăng tỷ lệ sử dụng Vu Thuật. Ví dụ có thể trực tiếp giảm đi việc phải luyện tập Vu Thuật một ngàn lần."
Mai Qua cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen trong tay, nửa ngày nói nên lời, qua thật lâu mới ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi biết thứ này trân quý đến cỡ nào không?"
"Biết chứ… "
Nhâm Tiểu Túc nói như lẽ đương nhiên.
"Vậy ngươi cứ nhét vào tay ta như vậy, không sợ ta cướp đi à?"
Mai Qua cả kinh nói.
"Nói hay nhỉ, cứ như ngươi có thể cướp được không bằng… "
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
"Được rồi, nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi."
Mai Qua trả Chân Thị Chi Nhãn màu đen cho Nhâm Tiểu Túc:
"Ngươi giữ cho kỹ. Bất quá ngươi đã có Chân Thị Chi Nhãn, theo ta học ngôn ngữ Vu Sư cho tốt, khi đó ngươi có thể trở Vu Sư chân chính rồi."
Lời này như nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc, hắn nên tiếp tục thăm dò chú ngữ Trung văn.
Tuy hiện tại chỉ mới thêm một câu chú ngữ chúc ngươi hạnh phúc nhưng vấn đề ở chỗ, hắn đâu thể dồn hết 9 vạn điểm thuần thục để dùng cho loại Vu Thuật này được?
Chín vạn điểm thuần thục dùng cho chúc ngươi hạnh phúc sẽ gây nên hiệu quả gì? Có lẽ là khiến mấy vạn người khóc rống. Có lẽ có thể trực tiếp làm người ta khóc tới chết, suy nghĩ một chút sẽ thấy rất ổn nhưng mà không có gì hiếm thấy cả.
Nhâm Tiểu Túc muốn tìm Vu Thuật đủ mạnh mẽ mới được. Ít nhất Thiếu soái Tây Bắc một khi dùng Vu Thuật, phải là loại Vu Thuật đứng đắn một chút...
Nhâm Tiểu Túc nói với Mai Qua:
"Ngươi có mệt không hay ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi? Ngôn ngữ Vu Sư nhất thời học không được ngay đâu, khi nào rảnh lại nói."
Nói xong lại đẩy Mai Qua ra khỏi phòng.
Vẻ mặt Mai Qua ngơ ngác đứng trước cửa phòng, nhìn cửa phòng đã đóng lại:
"Ngươi không học ngôn ngữ Vu Sư thì thôi, đuổi người đi làm cái khỉ gì!”
Điều khiến Mai Qua có phần không hiểu là rõ ràng Nhâm Tiểu Túc đã có Chân Thị Chi Nhãn, vì sao không chịu học Vu Sư chứ, chẳng lẽ hắn không muốn làm Vu Sư?
Trong lúc Mai Qua đang suy nghĩ, hai Miên Dương Nhân cầm sách vở tới thỉnh giáo vài vấn đề trong ngôn ngữ Vu Sư. Mai Qua không khỏi cảm khái, người có Chân Thị Chi Nhãn không vội, người không có lại hăng say học tập…
Trong phòng, Nhâm Tiểu Túc cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen, yên lặng suy nghĩ: Lần này hắn nên thử chú ngữ nào bây giờ?
Hắn phải kiếm chú ngữ nào đặc biệt một chút, lúc sử dụng trước mặt đám thuộc hạ mới có khí thế!
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc thử thăm dò:
"... Đại hưng tây bắc?!"
Trong chớp mắt, ánh mắt màu tím trên Chân Thị Chi Nhãn bỗng sáng lên, Nhâm Tiểu Túc chỉ cảm thấy bản thân cũng viên đá này như huyết mạch tương liên, ngay cả hô hấp cũng có tần suất như nhau.
Trước mặt Nhâm Tiểu Túc xuất hiện một chút tinh quang, tinh quang nhanh chóng xoay tròn trước cánh cửa.
Vòng tròn càng lúc càng lớn, lưu tinh xung quanh chuyển động càng nhanh, Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên nhìn sang. Phía sau vòng tròn phảng phất như có một cánh cửa, hắn nhìn qua cánh cửa thì thấy là một vùng hoang vu.
Sau một khắc, bên đột nhiên truyền đến tiếng gào thét to lớn, sóng nhiệt phát ra, dịch trạm vốn có chút ẩm ướt nay được hong khô trong nháy mắt.
Trong nháy mắt này, chăn mền được phơi trong phòng trở nên khô ráo vô cùng.
Dường như vì Nhâm Tiểu Túc chưa từng luyện tập Vu Thuật nên tinh môn chỉ chừng nửa mét, sau đó tiêu tán.
Tinh môn đã biến mất.
Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ đánh giá trên người mình. Cỗ này sóng nhiệt kia không đả thương hắn chút nào, y phục trên người cũng không có dấu vết bị bỏng.
Cũng không biết vì sao, giờ này khắc này hắn không còn sợ hãi, Nhâm Tiểu Túc thậm chí còn cảm thấy tiếng thét của sinh vật kỳ quái khi nãy lộ ra mấy phần vui sướng.
Loại cảm giác này không có lý do nhưng Nhâm Tiểu Túc lại hết sức ung dung.
"Đây là Vu Thuật gì, quá tà môn a… "
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
"Sao ta chưa từng đọc được Vu Thuật này trong Quy tắc chung Vu Thuật chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận