Đệ Nhất Danh Sách

Chương 853: Phóng Viên Chiến Địa

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cũng không thể trách đám sinh viên này.
Hiện tại trạm y tế thật sự không giống một trạm y tế ở tiền tuyến tí nào.
Chung quy không có thương binh thì sao gọi là trạm y tế được!
Vì thế đám sinh viên này hiểu lầm cũng rất bình thường.
Hơn nữa, không chỉ đám sinh viên tức giận mà kỳ thật cả Nhâm Tiểu Túc cũng tức giận.
Cả ngày hôm nay hắn chẳng thấy thương binh nào, nguồn cảm tạ tệ trực tiếp bị đứt đoạn!
Bấy giờ, vì không có thương binh nên trong phòng chỉ còn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ở lại trực.
Những người khác đều đi lên lầu nghỉ ngơi cả rồi.
Nhâm Tiểu Túc nói với đám sinh viên:
- Nếu các ngươi tới đưa vật tư thì chờ Viện trưởng tới thu xếp đi.
Còn có nghi hoặc gì, Viện trưởng sẽ trực tiếp giải thích với các ngươi.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đóng cửa phòng lại tiếp tục đọc báo.
Vừa rồi hắn thấy Giang Tự đang tiếp tục khiển trách hành động của Vương thị.
- Ồ…
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ, nhỏ giọng nói với Dương Tiểu Cận:
- Lần này Thanh Hòa bắc tiến hẳn không ít người.
Ngươi nhìn đi, trên tạp chí nói người của tạp chí hi vọng cũng tới, hẳn là làm phóng viên chiến địa.
Cảnh vệ của Lạc thành cũng tới một phần.
Vậy mà không thấy bóng dáng Kỵ Sĩ đâu, chẳng lẽ Kỵ Sĩ thật sự đoạn tuyệt với Thanh Hòa?
- Không thể đoạn tuyệt đâu…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Chúng quy quan hệ cả hai vô cùng mật thiết, sao có thể đoạn là đoạn được.
- Ta cũng cảm thấy thế…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu nói.
Bên ngoài phòng là âm thanh căm phẫn của đám sinh viên.
Mà Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ở trong phòng cứ như không có gì cùng nhau tán gẫu.
Phảng phất như chuyện bên ngoài chẳng liên quan gì tới họ cả.
Mắt thấy đám sinh viên sắp phá cửa tiến vào, Nhâm Tiểu Túc mới cau mày đi tới nói hai câu.
Hắn thật sự cảm thấy nhân gia người ta đường xa chạy tới mà như vậy cũng không có gì sai.
Hơn nữa cũng vì đoàn kết chống lại đám mọi rợ phương bắc thôi.
Không nên làm gì ảnh hưởng tới tấm lòng này.
Với cả trạm y tế này không phải hắn quản, hắn chỉ là một bác sĩ phẫu thuật bình thường thôi, căn bản không cần để ý mấy cái này, cơ mà chẳng biết Viện trưởng lại chạy đi đâu rồi.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa mở cửa liền nghe có người hét to ở hành lang bên kia:
- Các người chặn người thần y làm gì vậy?
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi ngây ngẩn cả người.
Bấy giờ, đám bệnh nhân đang đánh bài trong phòng bệnh thấy được tình cảnh này, nhao nhao tới ngăn đám sinh viên.
Hiện giờ danh vọng của Nhâm Tiểu Túc tại trạm y tế đã hơn hẳn các bác sĩ bình thường khác.
Một mặt, Nhâm Tiểu Túc có thần dược trị ngoại thương, mặt khác Nhâm Tiểu Túc cũng nắm tay cổ vũ bệnh nhân, khiến đám thương binh này cảm động tận đáy lòng.
Nhóm thương binh phát hiện vị thần y trẻ tuổi này thật sự xem cứu người là nhiệm vụ của bản thân.
Họ chỉ cần nói cảm ơn là thần y đã vui vẻ lắm rồi.
Nghĩ lại mà xem, không thu tiền chỉ cần lời cảm ơn thì khiến người khác tôn kính cỡ nào!
Cho nên nhóm thương binh vừa thấy thần y bị chặn cửa liền nghĩ tới có người gây sự.
Vì thế họ bỏ bài xuống, bấy giờ trong hành lang là một mảnh đen ngòm.
Đám ma cũ này muốn xuất thủ đánh người!
Một sinh viên có vẻ như đứng đầu cả nhóm cao giọng nói:
- Chúng ta ở hậu phương mỗi ngày đều nghe người khác nói tiền tuyến rất khẩn trương.
Thương binh nhiều vô kể nên mới mang dược phẩm tới phương bắc.
Kết quả bộ dạng lại chẳng giống chúng ta nghe.
Chúng ta bị gạt rồi!
- Cái con mẹ gì vậy?
Một binh sĩ Hỏa Chủng khập khiễng đi tới:
- Các ngươi không thấy thương binh vì trận chiến Đại Thạch Sơn vừa xong, binh sĩ chủ lực đã bắc tiến cả rồi.
Gần nơi này không có chiến sự, đương nhiên không có thương binh rồi…
- Ngươi nói không đúng…
Sinh viên đáp:
- Đã là chiến tranh thì sao không có thương binh được?
- Là ngươi không hiểu thì có…
Binh sĩ Hỏa Chủng nói:
- Nếu không thì sao chúng ta gọi hắn là thần y chứ.
Hắn có thuốc gia truyền chuyên trị ngoại thương, sau ba ngày là khỏi hẳn rồi, không tin các ngươi cứ nhìn ta đi này.
Nói xong, binh sĩ tháo băng:
- Hai ngày trước ta tới cùng một đám thương binh khác.
Khi đó vết thương sâu tới tận xương.
Hiện tại thì sao, đã lên da non rồi.
Nếu không phải gãy xương thì chắc hôm nay ta đã xuất viện.
Dứt lời, thương binh từng được Nhâm Tiểu Túc trị liệu mở băng ra, đồng thời cũng báo ra thời gian chữa trị của mình.
Dương Tiểu Cận ngồi trong phòng lắng nghe, đám thương binh ở đây đều đồng lòng bảo vệ Nhâm Tiểu Túc a.
Bấy giờ, một người tiến vào trạm vệ sinh, đối phương vừa khiêng xe đạp vừa cười nói:
- Sao các ngươi lại đứng đây?
Sinh viên nọ căm giận bất bình:
- Kỷ tổng biên, chúng ta bị gạt rồi.
Nơi này căn bản đâu có thương binh gì.
Nhâm Tiểu Túc nghe hai chữ tổng biên thì có phần sửng sốt.
Hắn nhìn người được gọi là Kỷ tổng biên kia thì phát hiện bản thân biết người này.
Đây chẳng phải Phó tổng giám đốc Kỷ Nhất của tạp chí hi vọng à.
Nhâm Tiểu Túc từng gặp qua đối phương trong trận chiến ở Lạc thành!
Đêm đó, Kỷ Nhất vẫn luôn ở trong tòa soạn bận rộn chuẩn bị cho số tạp chí ngày hôm sau.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc bảo vệ tòa soạn, hắn và Giang Tự từng đi cùng nhau cảm tạ hắn.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới, lần này tạp chí hi vọng đã phái cả tổng biên ra trận, đủ để thấy tòa soạn coi trọng trận chiến này thế nào.
Hiện tại Kỷ Nhất vừa lột diện, đám sinh viên không bạo động nữa.
Viện trưởng cũng tiến vào cùng với người phụ trách căn cứ, thấy Kỷ Nhất thì vội vàng chạy tới.
Điều này cũng có thể thấy được địa vị của tòa soạn hi vọng trong liên minh hàng rào.
Tuy tạp chí hi vọng không nắm giữ bất kỳ đội quân nào nhưng quyền lực vẫn có.
Trọng lượng của họ vượt qua tiền tài và quyền lực.
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc thấy Kỷ Nhất, Kỷ Nhất cũng thấy Nhâm Tiểu Túc, bấy giờ hắn càng thêm kinh ngạc!
Cùng lúc đó, người phụ trách căn cứ chạy tới, tươi cười chào hỏi:
- Kỷ tổng biên, ta vừa mới nhận được tin ngài tới nên không thể tiếp đón từ xa được!
Vậy mà Kỷ Nhất lại nói:
- Xin lỗi, ta gặp được người bạn cũ, các vị có thể chờ ta một lúc được không.
Nói xong, Kỷ Nhất đi tới đối diện Nhâm Tiểu Túc, bộ dáng kích động:
- Sao ngài lại ở đây, lúc trước từ biệt…
Vào lúc Kỷ Nhất tới ôn chuyện cùng Nhâm Tiểu Túc thì cả hành lang đột nhiên yên tĩnh lại.
Đám sinh viên hai mặt nhìn nhau, họ không ngờ Kỷ tổng biên lại quen biết thiếu niên này.
Hơn nữa Kỷ Nhất còn gọi Nhâm Tiểu Túc là gì nhỉ, là ngài?! Không phải họ nghe nhầm chứ?
Kỷ Nhất tiếp tục càu nhàu:
- Gần đây ngài tốt chứ? Trước kia Giang tổng biên từng nhắc ngài với ta, ngài…
Mắt thấy tình huống không đúng, Nhâm Tiểu Túc vội kéo Kỷ Nhất vào phòng, không để hắn tiếp tục huyên thuyên trước mặt mọi người, một tiếng ngài hai tiếng cũng ngài…
Bạn cần đăng nhập để bình luận