Đệ Nhất Danh Sách

Chương 606: Cứu Lý Nhiên

Một tiếng trước khi thường xuân bắt đầu cắn nuốt, Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết đang đi tới trung tâm hàng rào.
Khi họ đi tới một căn nhà, Chu Nghênh Tuyết chợt thấy mấy biểu ngữ nằm rải rác dưới đất thì có chút sửng sốt:
- Lão gia, sao nơi này có nhiều biểu ngữ vậy. Số lượng có thể sánh được với khách sạn của La Lam, có khi còn nhiều hơn ấy chứ.
Nhâm Tiểu Túc tò mò, hắn ngồi xổm xuống đẩy đám dây leo ra, thấy được trên biểu ngữ là một chùm đèn led vẫn còn sáng lên mấy chữ: Nhuộm Nhuộm, chúng ta yêu ngươi!
- Đợi đã, Nhuộm Nhuộm? Sao nghe quen quen, hình như ta từng nghe ở đâu rồi?
Chu Nghênh Tuyết giật mình:
- Lão gia, đây là nghệ danh của Lý Nhiên, ngươi quên rồi à?
Nàng nhìn căn nhà nhỏ đã bị thường xuân bao phủ:
- Đây không phải nhà của Lý Nhiên chứ?
Nhâm Tiểu Túc nghe Chu Nghênh Tuyết nói mới nhớ tới Lý Nhiên. Hơn nữa hắn từng đọc trên tạp chí, biết được Lý Nhiên đã an toàn trở lại hàng rào 61.
Tin tức đó từng nằm trên trang bìa của tạp chí hi vọng.
- Đi thôi…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Dù đây là nhà nàng thì khẳng định không cách nào còng sống. Thường xuân đã che phủ căn nhà này rồi.
- Lão gia, chúng ta vào xem chút đi…
Chu Nghênh Tuyết khẩn cầu:
- Kỳ thật Lý Nhiên cũng không tệ.
Hơn nữa thường xuân xem con người như chất dinh dưỡng dự trữ để hút máu mà. Nói không chừng Lý Nhiên vẫn còn sống thì sao?
Nhâm Tiểu Túc lườm Chu Nghênh Tuyết một cái:
- Từ khi nào ngươi và nàng ta thân thiết tới thế?
- Kỳ thật Lý Nhiên rất đáng thương. Nàng còn con tư sinh của một người đương quyền Vương thị. Mẹ nàng từng là người hầu của họ Vương, sau khi mẹ nàng mang thang thì bị đuổi đó…
Chu Nghênh Tuyết giải thích:
- May mà về sau được người . Âm Thầm chăm sóc, mẹ con các nàng mới không bị chết đói. Lý Nhiên không có bạn bè gì cả, những người kia ở bên cạnh nàng chỉ vì tiền mà thôi. Đêm hôm đó nàng nói với ta rất nhiều, ta thấy nàng thật đáng thương.
Cũng vì sự kiện hàng rào 74 bị phá hủy đã khiến Lý Nhiên bộc lộ nội tâm yếu ớt của mình. Mà lúc Chu Nghênh Tuyết còn là thiếu nữ cũng rất tội. Mẹ nàng bệnh nằm liệt giường, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ làm gián điệp cho Vương thị, cho nên cảm thấy như đồng bệnh tương liên với Lý Nhiên.
Còn nữa, Chu Nghênh Tuyết đâu phải người máu lạnh vô cùng. Bây giờ biết có thể Lý Nhiên còn sống, tất nhiên muốn thử xem có thể cứu đối phương không.
- Lão gia…
Chu Nghênh Tuyết nghiêm túc hỏi:
- Kỳ thật ngươi cũng đâu có lạnh lùng đến vậy, đúng không?
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Vậy chúng ta vào xem đi.
Hai người đẩy dây leo ra rồi tiến vào nhà.
Thường bị tác động thì trở nên cứng hơn, mãi tới khi nó không cảm nhận được con mồi mới lần nữa rủ xuống.
Nhâm Tiểu Túc thấy một màn như thế thì da dầu có chút tê dại.
Người bình thường đụng phải thứ quái vật này sao có thể thoát khỏi?
- Không phải ngươi bảo đoạt đồ ăn với nó sẽ khiến nó tức giận à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Chu Nghênh Tuyết thầm nói:
- Đoạt có một cái chắc không sao đâu…
Hai người vừa đẩy cửa vào liền thấy Lý Nhiên bị vô số dây leo treo trong phòng khách. Lúc này mặt mày Lý Nhiên đã trắng bệch ra rồi.
Dây leo quấy lên tứ chi Lý Nhiên, dây leo quỷ dị treo thiếu nữ lên giữa phòng, trông như một cống phẩm mỹ lệ xinh đẹp.
Chu Nghênh Tuyết vội kéo tay Nhâm Tiểu Túc đi tới trước Lý Nhiên.
Nàng thử sờ mạch đập thiếu nữ, còn chưa đợi Chu Nghênh Tuyết vươn tay tới gần đã có dây thường xuân cản trở.
Bất quá khi tới trước mặt Chu Nghênh Tuyết, chúng ngừng lại, lơ lửng bên người cô như đang tự hỏi.
Nhâm Tiểu Túc xác định thường xuân không có thính giác, hơn nữa trí lực cũng không quá lợi hại. Bằng không Chu Nghênh Tuyết sẽ không che giấu được lâu như vậy.
Lúc trước chỉ số thông minh của vật thí nghiệm quá cao khiến Nhâm Tiểu Túc tưởng thường xuân cũng vậy. Nếu thật thì phiền toái lắm.
Hắn đánh giá đám dây leo:
- Ta sẽ chặt đứt dây leo trên người Lý Nhiên. Ngươi nhớ kỹ, nếu thường xuân nổi giận công kích ta, nhất định phải từ bỏ Lý Nhiên, ta khiêng ngươi chạy thoát, biết không?
- Ừ…
Chu Nghênh Tuyết gật đầu.
Vừa dứt lời, Hắc đao của Nhâm Tiểu Túc hiện lên từ hư không. Chỉ trong nháy mắt đã chặt đứt toàn bộ dây leo trên người Lý Nhiên.
Chu Nghênh Tuyết không ôm lấy Lý Nhiên ngay mà chỉ nắm lấy bàn tay trắng xám của nàng ta!
Sau một khắc, đám dây leo nhanh chóng tấn công Nhâm Tiểu Túc. Dây leo trong toàn căn nhà điên cuồng vặn vẹo, chộn rộn lại táo bạo.
Nhâm Tiểu Túc đã chuẩn bị tốt nhưng khi xúc tu vươn tới trước mặt hắn ngừng lại!
Một đầu dây leo nhọn hoắc lơ lửng trước chớp mũi Nhâm Tiểu Túc.
Chu Nghênh Tuyết phát hiện Nhâm Tiểu Túc không nhúc nhích thì nhìn không chớp mắt.
Nàng từng được huấn luyện chuyên nghiệp nên hiểu rõ khi nguy hiểm tới gần, nhân loại nháy mắt là phản ứng bản năng. Nhưng chính vì một cái nháy mắt này có thể mở ra một cuộc chiến nghiêng trời lở đất.
Cho nên, chiến binh cường đại có kinh nghiệp giống như Dương Tiểu Cận có thể tự điều hòa hô là hành vi trái với bản năng.
Đương nhiên, đây cũng là tiêu chí chân chính để tự nắm giữ khả năng điều khiển thân thể mình!
- Ngươi khiêng Lý Nhiên lên, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhâm Tiểu Túc cũng cảm nhận được nguy cơ. Tuy thường xuân dừng lại nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy dường như nó đã nhận ra cái gì đó.
Hai người rời khỏi biệt thự, Lý Nhiên bị Nhâm Tiểu Túc vác trên vai như khiêng bao gạo vậy.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đám dây leo trong biệt tự. Đám dây leo đó đi theo họ, thế nhưng sau khi họ rời khỏi căn nhà thì không đuổi theo nữa.
Nhâm Tiểu Túc thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nếu không phải Chu Nghênh Tuyết cầu xin, hắn tuyệt đối không vì một Lý Nhiên mà dấy lên nguy cơ này.
Lý Nhiên được Chu Nghênh Tuyết vác trên vai bỗng thút thít một cái. Chu Nghênh Tuyết đặt nàng xuống:
- Lão gia, nàng ta chưa chết!
Bấy giờ, trên người Lý Nhiên có mười mấy cái lỗ đang chảy máu do bị dây leo đây vào. Hơn nữa, vì bị mất một lượng máu lớn mà hiện tại nàng đang hôn mê.
Nhâm Tiểu Túc lấy Hắc dược ra, chuẩn bị bôi lên cho Lý Nhiên thì phát hiện quần áo trên người Lý Nhiên đã rách tư tung, hơn nữa có rất nhiều vị trí mẫn cảm lộ ra ngoài…
- Ngươi xức thuốc cho nàng đi…
Nhâm Tiểu Túc mặt không đổi sắc nói với Chu Nghênh Tuyết.
Chu Nghênh Tuyết vô tội nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Lão ta, ta phải nắm tay ngươi, tay trái lại cầm tay nàng thì xức thuốc kiểu gì?
- Có xức không? Lộn xộn cái gì?
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày.
- Lão gia, ngươi đừng có bày ra bộ dáng như bị lợi dụng được không…
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Chúng ta mới là con gái, rõ ràng ngươi mới là người chiếm tiện nghi được không! Sao cứ như chúng ta ăn hiếp ngươi vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận