Đệ Nhất Danh Sách

Chương 848: Con Đường Bất Đồng

Sao Nhâm Tiểu Túc lại tới đây?
Vì giết mọi rợ? Không phải, ít nhất ban đầu là không.
Vì Hỏa Chủng? Cũng không, dù Hỏa Chủng đã hai lần ra tay cho nhân loại, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn khó lòng chấp nhận được hành động lãnh khốc vì đạt được mục tiêu của họ.
Trên đời này, người cầm quyền đều không ham hưởng thụ.
Vương Thánh Tri vì truy cầu công chính nên cảm thấy nhân loại không nên quản lý nhân loại, chỉ khi ấy, mọi vấn đề mới được giải quyết.
Vị chính trị gia tàn tật kia tuy ngồi xe lăn nhưng vẫn có thể nắm của Vương thị trong tay.
Hỏa Chủng vì sự sống của nhân loại mà không chút do dự hi sinh bất kỳ người nào, bao gồm cả bản thân.
Họ một tay cầm đao một tay giơ cao ngọn lửa chính nghĩa chiếu sáng con đường phía trước.
Nhưng tất cả đều không phải thứ Nhâm Tiểu Túc muốn, có lẽ chính hắn cũng không muốn mình muốn gì.
Giống như hắn nói, hắn không thích mấy công như “Chúng ta đi đường vòng…” các kiểu, vì phía sau những lời này là sự hi sinh không ai biết.
Trong rừng cây, Nhâm Tiểu Túc tự tay giết từng tên mọi rợ, người hắn thích thì bảo vệ chu toàn phía sau hắn.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc bỗng nhận ra mình tới đây là để bảo vệ.
Khái niệm của từ bảo vệ cũng không quá rõ ràng với hắn.
Thế nhưng nhớ lại, khi hắn đứng trước cửa trạm y tế, thấy từng thương bị được đưa vào cùng tiếng khóc lóc, kêu la đau đớn của nhiều người trộn lẫn vào nhau cứ như tiếng hát tuyệt vọng trong cô độc vậy.
Một khắc này, đáy lòng Nhâm Tiểu Túc bỗng dâng trào một loại xúc động, hắn cảm thấy thế giới này vốn không nên như thế.
Loại cảm giác này chưa bao giờ mãnh liệt như thế, mãnh liệt tới mức khiến hắn phẫn nộ, còn có ý muốn giết người nữa.
Nhâm Tiểu Túc nhớ rõ lúc sáng Vương Kinh nói với biểu tình đắng chát.
Đối phương nói, tốc độ của con người vĩnh viễn không đuổi kịp tốc độ giết người.
Hắn nhớ rõ ngàn người cúi chào mình trong phòng ăn, cũng nhớ rõ từng tiếng cảm tạ vì chiến hữu của mọi người.
Vô Địch, ngươi thấy gì không, sư phụ đã không phụ sự mong muốn của các ngươi, trở thành một tia sáng.
Mà từ hôm nay trở đi, tia sáng sẽ chiếu rọi tới tận cùng.
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi rút Hắc đao khỏi người tên mọi rợ trước mặt:
- Các ngươi cứ ngốc ở phương bắc chẳng tốt làm.
Tới phía nam gây phiền phức gì.
Trước kia ta từng đọc một câu trong sách nhưng không đồng ý, hiện tại đã dần hiểu rõ hơn, một ngày nào đó hẳn các ngươi cũng nhận ra, người Trung Nguyên nhìn như chia rẽ nhưng một khắc các ngươi tới đây, mọi người đã dần trở thành một.
Càng giết nhiều người, Nhâm Tiểu Túc cũng dần hiểu vì sao bản thân hướng về Tây bắc.
Đơn giản vì Tây bắc chưa bao giờ muốn tranh đoạt thế giới này mà chỉ yên lặng bảo vệ mảnh đất phía sau lưng.
Nếu bảo vệ cũng là một con đường thì Tây bắc còn chục vạn chiến hữu có chung chí hướng đang chờ hắn.
- Ta tin, người Tây bắc cũng đang trên đường tới đây…
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám mọi rợ, cười nói:
- Các ngươi sẽ phải đối mặt với lửa giận của cả liên minh hàng rào, mãi tới khi các ngươi bị đốt trụi mới thôi.
Mọi người lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn chưa hiểu hết sức mạnh của quân đoàn viễn chinh đâu.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Ngươi vẫn chưa biết gì về sức mạnh ý chí của người Trung Nguyên rồi.
Khi thiên tai hàng lâm, sức mạnh ý chí là vũ khí đệ nhất giúp nhân loại đối mặt với hiểm nguy.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc nhào tới giết sạch mọi rợ, chỉ để lại thi thể đầy đất.
...
Đã nói là thi thể đầy đất thì đúng là đầy đất chỉ có thi thể, không có rìu.
Ba tiếng sau, chỉ huy binh chủ lực của Hỏa Chủng đứng trước hiện trường, khó hiểu nói:
- Không thấy cây rìu nào à? Vậy rìu đâu cả rồi?
- Có lẽ người ra tay đã mang đi rồi…
Một quan quân nhỏ giọng nói thầm.
- Đây là hơn 40 mọi rợ đó, ngần ấy rìu đều được đem đi sạch…
Chỉ huy nghi ngờ nói, nhất thời, trong đầu hắn hiện lên một thân ảnh vác theo mấy chục cái rìu.
Hắn lắc đầu xua đi:
- Liên lạc viên, giúp ta liên lạc với trưởng quan.
Nói xong, một liên lạc viên vác máy điện thoại đi tới, chỉ huy tiền tuyến cầm tai nghe:
- Trưởng quan, dường như tay súng bắn tỉa đã bị đám mọi rợ phục kích.
- Phục kích? Vậy họ thế nào rồi?
P5092 nhíu mày, hắn lo hai tay súng bắn tỉa kia sẽ gặp chuyện không may.
Chỉ huy tiền tuyến cố gắng tìm từ thích hợp để nói:
- Kỳ thật càng giống hai vị kia đặt bẫy đám mọi rợ hơn.
Ngài nghe ta nói, chúng ta đã kiểm tra thời gian tử vong.
Có năm người chết một nơi, còn lại chết một nơi, chia thành hai hiện trời.
Dựa vào thời gian chết hẳn năm người kia chết sớm hơn một chút.
Cho nên hẳn là có người ra tay phục kích họ và bị hơn bốn mươi mọi rợ khác bao vây.
Đối phương phá vỡ vòng vây, một nửa mọi rợ chết vì bị đao chém, nửa còn lại chết do bị bắn lén.
Ta cảm thấy có vẻ một vị trong đó làm mồi nhử, tạo cơ hội tốt nhất cho tay súng bắn tỉa ra tay.
P5 ngồi trong xe chỉ huy không nói gì.
Hắn không biết nên nói hai người này có lá gan lớn hay do năng lực họ quá mức kinh khủng.
Kinh khủng tới mức dám dùng bản thân làm mồi nhử.
Nếu vậy thì hai người họ phải mạnh tới mức nào chứ?
Hơn nữa, vấn đề ở chỗ đối phương thật sự giết được hơn 40 man rợ.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được sự sướng khoái lâm li của đối phương khi phá tan vòng vây kẻ địch.
P5092 cúi đầu, chợt phát hiện trên tay nổi da gà, hắn thầm khát khao bản thân cũng có năng lực mạnh mẽ như thế.
Hôm qua, họ vừa kinh ngạc phát hiện hai người này có thể một lần chém chết 7 tên mọi rợ.
Hôm nay đối phương lại cho hắn thấy đối phương có thể giết được nhiều hơn thế gần chục lần.
P5 nhìn dấu đỏ được đánh dấu trên bản đồ.
Hắn lạnh lùng nói với máy truyền tin:
- Nơi này vốn là địa điểm chặn đánh man rợ cuối cùng, hiện tại hẳn man rợ đều đã đi vào hẻm núi Long Đàm cả rồi.
Quá trình bao vây đã hoàn thành.
Tuy nhiên đã có người giúp chúng ta làm xong công đoạn quan trọng nhất.
Chúng ta nên kết thúc nhiệm vụ này thật đẹp, đừng để người khác chê cười.
Nói xong, máy truyền tin được mở rộng ra khắp các đội.
P5 nói:
- Các vị, đây là đất của Hỏa Chủng chúng ta.
Nếu mọi rợ phương bắc đã dám khiêu chiến, chúng ta hãy khiến chúng mãi nằm lại ở đây.
Mong các vị đừng quên, Hỏa Chủng chúng ta tồn tại là vì nhân lại.
Khởi hành.
P5 nói đơn giản nói ra lời động viên trước trận chiến.
Hơn vạn binh sĩ chủ lực bắt đầu tiến vào hẻm núi, sống chết phải tiêu diệt toàn bộ mọi rợ trong hẻm núi Long Đàm.
Sau đó thì sao? Sau đó họ sẽ tiếp tục đi về phía bắc để giết thêm càng nhiều mọi rợ nữa.
Thế nhưng lúc này tại thượng du sông ngòi Thanh Nham của Đại Sơn Thạch đang có trăm tên mọi rợ nhảy vào và bơi xuống hạ du.
Bầy cá tưởng đã có con mồi mới nhưng ngay sau đó, một mọi rợ móc một khúc xương nhỏ ra, chẳng biết là xương của sinh vật gì nhưng nó vừa xuất hiện, đám cá trong sông ngòi chớp mắt sợ hãi tản đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận