Đệ Nhất Danh Sách

Chương 888: Đến Cùng Sư Đoàn Số 3 Đang Làm Gì


Đợi sau khi chiến đấu chấm dứt, Nhâm Tiểu Túc để binh sĩ đi đến khu vực A22.
P5092 nói:
"Các chiến sĩ lúc này cần nghỉ ngơi và hồi phục."
"Không có việc gì, A22 là khu vực an toàn, qua đó nghỉ ngơi và hồi phục a…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"A21 đã không còn an toàn nữa."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đóng máy truyền tin lại.
Sau khi binh sĩ rời đi, Nhâm Tiểu Túc vui vẻ xuất hiện trong chiến trường, bắt đầu vui vẻ nhặt rìu.
Kỳ thật, A21 rất an toàn, hắn kêu binh sĩ rời đi thuần túy là vì thuận tiện cho hắn nhặt rìu mà thôi. Chung quy có binh sĩ của Hỏa Chủng ở chỗ này, hắn không cách nào nhặt rìu nha.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nhặt hết rìu xong vẫn còn chuyện cần làm. Hôm nay mọi rợ còn mang theo mũ giáp, hắn cũng phải nhặt mũ giáp và kính che mặt nữa.
Những binh sĩ khác cũng không suy nghĩ nhiều, họ nghĩ thầm này có thể đây là trang bị của mọi rợ khi chiến đấu mà thôi. Chung quy nơi yếu ớt nhất của mọi rợ chính là đầu và mắt, bảo hộ một chút cũng không có cái gì xấu cả.
Thế nhưng Nhâm Tiểu lại cảm thấy có điểm gì là lạ. Nếu đã sớm có thì sao không mang ngay từ đầu?
Hắn nhặt hết rìu rồi tới mũ giáp, kết quả hắn sửng sốt phát hiện mái tóc hoa râm và râu quai nón được che dưới mũ giáp.
Tướng mạo tộc đàn phương bắc cùng người Trung Nguyên tương đối bất đồng, nhưng người trẻ tuổi cùng lão nhân vẫn rất dễ dàng phân biệt.
Trước mắt mọi rợ này rõ ràng đã già a!
Quân viễn chinh đoàn sao thế này, chẳng lẽ vì chiến đấu kéo dài nên binh sĩ không đủ, phải để lão binh lên chiến trường sao?
Cũng đâu đến mức như vậy a.
Nhâm Tiểu Túc một hơi tháo xuống hơn mười mũ giáp, trong đó đại đa số đều là trung niên, còn có số ít thì là lão niên, điều này khiến hắn vô cùng không hiểu.
Khó trách vừa rồi sư đoàn số 3 không cần đánh hết sức, chẳng ngờ kẻ địch lại toàn là lão binh.
Có câu đánh nhau sợ nhất đánh với thiếu niên, người đến tuổi tác nhất định, cơ năng thân thể sẽ suy yếu, mọi rợ cũng không ngoại lệ.
Có lẽ khí lực vẫn còn nhưng thể lực khẳng định không bằng lúc còn trẻ a.
Nhâm Tiểu Túc cũng không biết phát hiện này có tính là một cái tin tốt không, đợi lát nữa hắn sẽ nói với P5092 chuyện này.
Cũng chính là lúc này, cung điện bỗng nhiên thông báo:
"Phát hiện có nhiệm vụ vẫn chưa xong, thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ còn sót lại 3 tiếng, mong ký chủ mau chóng hoàn thành, bằng không sẽ khấu trừ đồ phổ sơ cấp của ký chủ."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, lúc này hắn mới nhớ lần trước hắn dẫn theo lính trinh sát tiến vào cánh rừng có nhận được một nhiệm vụ!
Hơn nữa còn chưa hoàn thành!
Đây là lần đầu hắn không hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ cung điện lại có biện pháp trừng phạt.
Xem ra, hắn phải nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ thôi.
...
Sáu chi binh sĩ của Hỏa Chủng tiến vào rừng đã được bốn giờ, trải qua bốn lần báo cáo. Những người nghe báo cáo đều không khỏi sửng sốt.
Ba tiếng trước, sư đoàn số 3 không có tí cảm giác giác tồn tại nào trong chiến trường, không giết địch, cũng hoàn toàn không có thương vong.
Mấy vị tướng lãnh cao cấp khác thấy được phần báo cáo này còn tưởng rằng P5092 đã kiếm chỗ núp. Mà sư đoàn số 3 chỉ có một chi binh lữ, thái độ cũng đã khá rõ ràng.
Nhưng mà đến giờ thứ tư, tình hình chiến đấu của sư đoàn số 3 đã thay đổi, số lượng giết địch bỗng nhiên nhảy lên hơn chín trăm. Thế nhưng quỷ dị ở chỗ, sư đoàn số 3 không có thương vong!
Binh sĩ giao thủ cùng mọi rợ đều biết đám mọi rợ đó da dày thịt béo còn có tấm chắn, mấy trận địa tạm thời đã bị phá tan, tổn thương rất lớn.
Thậm chí, khiến người ta chấn kinh là bọn họ lại đụng phải cao thủ mọi rợ trong cánh rừng này. Đối phương mặc trọng giáp, mũ giáp cùng mặt nạ dùng cứng chọi cứng với súng máy, lấy tay không lật ngược ba chiếc xe bọc thép cùng hai chiếc tăng!
Dùng mắt thường chứng kiến tình cảnh ấy sẽ thấy nó cực kỳ rung động.
Xe bọc thép cùng tăng trong mắt người bình thường là lực lượng và biểu tượng cho sự hủy diệt. Chỉ mỗi tiếng bánh xích rền vang cũng đủ khiến lòng người nặng nề.
Thế nhưng, cao thủ mọi rợ trong thậm chí còn có thể dùng tay không lật tung tăng, cấp bậc này đã có thể xem là nghiền ép T5 rồi!
Phải biết, lần này bọn họ xuất kích tuy không phải xe tăng hạng nặng nhưng cũng là xe tăng có trọng lượng 40 tấn. Tính thêm cả người, vũ khí đạn dược trong xe sẽ là 41 tấn.
Lật tung đương nhiên không phải nâng thẳng lên mà chỉ khiến xe tăng chao đảo thôi. Có điều như thế cũng đủ dọa người rồi!
Lúc ấy nếu có người trông thấy từ bên ngoài, thậm chí sẽ cảm thấy nếu như không có đạn đạo oanh tạc, e rằng rất khó có vũ khí nóng nào có thể tạo ra thương tổn với mọi rợ?!
Lần này, binh sĩ Hỏa Chủng đối mặt người này mọi rợ đã phải trả ra đại giới là mấy trăm người. Thậm chí còn có T5 dẫn đội đặc chủng vây giết, bấy giờ mới có thể tiêu diệt đối phương.
Hơn nữa muốn giết mọi rợ phải để T5 cướp mũ giáp và mặt nạ rồi để binh sĩ bắn vào mắt chúng mới được.
So ra, sư đoàn số 3 không chút tổn thương giết chết gần cả nghìn mọi rợ thật sự khiến các tướng lãnh cao cấp không khỏi suy nghĩ, đến cùng cục sư đoàn số 3 đang làm cái gì a?
Một người cao cấp tướng lãnh nói với tham mưu tác chiến bên cạnh:
"Ta biết quan hệ của ngươi cùng một tham mưu tác chiến tại sư đoàn số 3 không tệ. Lúc trước các ngươi tốt nghiệp cùng một học viện quân sự, trong lúc chiến đấu hãy liên lạc với hắn, tìm cơ hội hỏi một chút bọn họ đang làm cái gì."
"Đã rõ…"
Tham mưu tác chiến nói.
Đến tiếng thứ năm, số liệu của sư đoàn số 3 lại không hề có biến hóa, không giết địch, cũng không có chỉ số thương vong.
Tham mưu tác chiến của sư đoàn số 7 liên lạc với tham mưu tác chiến của sư đoàn số 3. Hắn đi thẳng vào vấn đề mà hỏi:
"Sư đoàn số 3 các ngươi đang làm gì thế?"
Tham mưu tác chiến sư đoàn số 3 do dự một chút rồi nói:
"Chúng ta có làm gì đâu."
"Cái gì gọi là không làm gì…"
Tham mưu tác chiến sư đoàn số 7 ngây ngẩn cả người:
"Hành quân hoặc chiến đấu hoặc làm cái gì đó.”
"Không có là không có a."
"Đợi một chút, sao ta nghe được phía bên các ngươi có người ở hát con vịt nhỏ?"
Tham mưu tác chiến sư đoàn số 7 ngây ngẩn cả người. Hắn để máy truyền tin lại sát lỗ tai, thậm chí còn che lỗ tai còn lại để nghe rõ hơn.
Kết quả không đợi hắn nghe rõ, đối phương đã cúp máy.
Tướng lãnh P5 của sư đoàn số 7 hỏi tham mưu tác chiến:
"Sư đoàn số 3 đến cùng đang làm gì?"
Tham mưu tác chiến do dự một chút rồi trả lời:
"Ta cảm giác bọn họ hình như đang hát nhạc thiếu nhi...?!"
Tướng lãnh cao cấp đối diện trầm mặc nửa ngày hỏi:
"Ta thấy ngươi bị ngu ngốc rồi đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận