Đệ Nhất Danh Sách

Chương 729: T6

Bệnh viện tâm thần của Lý thị từng bị trộm mẫu gen. Kỳ thật, đại đa số mọi người đều không biết. Mà khi đó tập đoàn cũng vừa phát hiện ra sự tồn tại của siêu phàm giả, chưa coi trọng như hiện giờ.
Cho nên, ban đầu kế hoạch trộm của công ty Hỏa Chủng cực kỳ thuận lợi. Khi đó bệnh viện tâm thần chỉ có binh sĩ tư quân bảo vệ. Loại bảo vệ này chẳng là gì trong mắt Hỏa Chủng cả.
Nếu không phải Hỏa Chủng vô tình chọc giận Khánh Chẩn, có lẽ họ sẽ càng hành động không kiêng dè gì hơn tại Tây nam.
Nhưng mà, kỳ thực rất nhiều người không nghĩ tới, siêu phàm giả chói mắt nhất trong thời đại Chư thần quật khởi lại từng là người của bệnh viện tâm thần phía Tây nam.
Lý Thần Đàn và Trần Vô Địch.
Khi Hương Thảo biết chuyện này thì thầm thấy có gì đó không ổn. Ở bên cạnh một Ác ma thầm thì Lý Thần Đàn không phân rõ bằng hữu trên chuyến đi tới Thánh sơn thì ai mà chịu nổi?!
Hơn nữa, họ không chỉ đối mặt với Ác ma thầm thì mà có khi còn nhiều nhân vật khác khó giải quyết hơn nữa.
Trước giờ, mọi người nghĩ thành viên của Hỏa Chủng cũng chẳng có năng lực đặc thù gì, chỉ là tố chất thân thể có phần cường đại hơn mà thôi.
Còn có người nghi ngờ, Hỏa Chủng trộm nhiều gen của siêu phàm giả như thế mà không thấy họ phục chế năng lực đó cho ai cả.
Nếu các người không có năng lực phục chế năng lực siêu phàm giả thì vất vả lùng bắt họ như thế làm gì?
Nhưng bây giờ, hẻm núi này đã chứng minh Hỏa Chủng thật sự có năng lực phục chế. Loại chuyện vi phạm luân lý khoa học này mà Hỏa Chủng vẫn cố mà làm, chỉ là không để người ngoài biết mà thôi!
Trong truyền thuyết, phía trên T5 còn có T6. Hương Thảo cảm thấy bản thân hẳn đã đoán được đến cùng T6 có bộ dạng gì rồi.
Mà lần này, Hỏa Chủng dẫn dụ mọi người tới Thánh sơn chẳng phải là để sáng tạo ra nhiều T6 hơn ư?
Lý Thần Đàn cau mày nhìn Hương Thảo, cười nói:
- Yên tâm, không đáng sợ thế đâu.
Hương Thảo nhìn Lý Thần Đàn một cái, trong lòng tự nhủ ngươi làm gì biết mình có bao nhiêu đáng sợ đâu. Hắn tức giận nói:
- Ta nói trước, ngươi đừng thôi miên ta nhé. Ta nói thật, nếu trên núi có người có năng lực siêu phàm giống ngươi thì đây chắc chắn là một trở ngại cực lớn với chúng ta. Đối với mọi người cũng là một loại tai nạn, mong ngươi thẳng thắn nói chúng ta biết. Nếu chúng ta gặp phải đối phương thì nên làm gì bây giờ?
Lý Thần Đàn im lặng một chút rồi nói:
- Dương như các ngươi thật sự không có cách nhỉ. Yếu quá đi mất.
Nghe xong, Hương Thảo không khỏi đen mặt:
- Ngươi có thể nói chuyện nghiêm túc một chút không?!
- Bất quá ngươi yên tâm, có ta đây thì hắn chẳng thể làm gì các ngươi đâu…
Lý Thần Đàn cười một cách quỷ dị:
- Nếu Thánh sơn thật sự có một Ác ma thầm thì khác. Để hai người đó gặp nhau, để xem thử tên hàng giả kia có thể làm gì hắn! Ôi, cảm thấy chờ mong quá đi mất!
Hương Thảo có phần vô lực khi thấy Lý Thần Đàn hưng phấn như thế…
Bất quá, Hương Thảo suy nghĩ lại thì thấy có phần không đúng. Trên đời này vậy mà có người có thể khiến Lý Thần Đàn chính miệng thừa nhận là trên đời này có người khiến hắn bó tay.
Người có thể khiến loại cường giả cấp truyền kỳ như Lý Thần Đàn phải mặt cảm, đó sẽ là dạng người gì?!
Chẳng lẽ là ông chủ của Chu Nghênh Tuyết?! Việc này rất khó để xác định a…
- Hơn nữa…
Lý Thần Đàn cười:
- Sở dĩ siêu phàm giả có thể trở thành siêu phàm giả đều vì ý chí tinh thần của đối phương. Ý chí tinh thần là gì? Điều kiện tiên quyết để đột phá nó chính là phá vỡ giới hạn. Muốn phá vỡ giới hạn cần có kinh nghiệm và sự tổng hợp từ tâm trí. Làm sao mà một tên người phục chế có thể thắng được ta chứ?
Trong lúc nói chuyện, đây là lần đầu tiên Hương Thảo nhìn thấy bộ dáng cường đại tự tin của Lý Thần Đàn .
Đúng rồi, đây mới là bộ dáng Ác ma thầm thì trong truyền thuyết nên có.
Hương Thảo suy nghĩ một chút, kết quả kinh ngạc thấy Lý Thần Đàn giơ lá cờ nhỏ lên:
- Được rồi được rồi, người phía sau không nên thân chút nào, mau đuổi kịp đội ngũ đi. Ta giới thiệu đơn giản về hẻm núi này cho các ngươi. Các ngươi nhìn ký tự được khắc bên trái đi. Kỳ thật là để mở ra tiềm thức của các ngươi, sau đó tạo nên sự ám chỉ vào trong đó. Mọi người tốt nhất không nên nhìn nhiều. Mau nhìn lại cờ đỏ đi. Được rồi, theo ta đi về phía trước nào
Có lúc, Hương Thảo cảm thấy Lý Thần Đàn thật sự rất giống hướng dẫn viên du lịch, có khả năng kể chuyện rất hay….
Bấy giờ Tư Ly Nhân đang bay bên cạnh Lý Thần Đàn, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi cảm thấy ở đây thật sự có một ngươi khác à?
- Vấn đề ngươi hỏi không chính xác lắm…
Lý Thần Đàn sửa lại:
- Có thể có một người có năng lực tương tự ta thôi, chứ không phải một ta khác.
- À…
Tư Ly Nhân gật đầu:
- Vậy ngươi sẽ đánh bại hắn được chứ?
- Đương nhiên!
Lý Thần Đàn nói.
- Vì sao…
Tư Ly Nhân không hiểu Lý Thần Đàn lấy đâu ra sự tự tin như thế:
- Nói không chừng người ta ở trên núi quanh năm và được huấn luyện đặc biệt, nắm giữ rất nhiều phương pháp giết người. Mà ngươi thì sao, mỗi ngày trừ làm ảo thuật đâu có làm việc gì đàng hoàng khác. Mắc gì ngươi cảm thấy bản thân có thể đánh thắng đối phương được?
Lý Thần Đàn giơ lá cờ đỏ lên, một tay vuốt vuốt đồng tiền bạc trên tay. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vì hắn không trọn vẹn.
- Không trọn vẹn cái gì?
- Người và đồ vật khác nhau.
Tư Ly Nhân im lặng nửa ngày rồi thầm nói:
- Chẳng lẽ không phải vì bên người hắn không có ta hả?
Tư Ly Nhân hỏi nửa ngày cũng chỉ để nghe câu này mà thôi. Mấy nguyên nhân khác nàng nào để ý làm gì.
Lý Thần Đàn ngạc nhiên:
- Cách nói này cũng đúng à nha. Đứng ở một góc độ nào mà nói… Ta chấp nhận là Tư Ly Nhân ngươi lợi hại nhất.
Tư Ly Nhân cười:
- Cũng đúng.

Đám người Trình Vũ đang cắm trại bên ngoài hẻm núi. Vương Uẩn cứu người mình xong đương nhiên nói vứt bỏ những người bị thương không chút ngượng miệng. Nhưng những người khác thì không thể làm vậy, đồng bọn của họ bị thương, họ chỉ có thể tạm dừng lại mà thôi.
Trình Vũ nhìn thoáng qua di động của mình. Lúc trước còn trong hẻm núi nó không có tín hiệu, rời khỏi hẻm núi hắn liền nhận được tin của An Kinh tự: “Những đội ngũ khác thương vong thảm trọng.”
Hiện giờ có sáu đội giống như họ đang tiến vào Thánh sơn, cũng đi qua hẻm núi không khác gì cả.
Không biết Hỏa Chủng sinh ra suy nghĩ ngăn cản kẻ thù bằng hẻm núi này từ lúc nào mà đã bắt đầu đào hẻm núi này rồi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn những người khác chuẩn bị dựng lều vải thì ngăn cản:
- Không nên cắm trại ở đây.
Có người nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Vì sao? Có nhiều thương binh như thế, chúng ta không thể đi tiếp nữa.
Người còn lại lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn vứt bỏ người bị thương đi một mình thì làm đi, chúng ta không làm.
Vương Uẩn có chút hứng thú nhìn Nhâm Tiểu Túc. Hắn rất muốn biết thiếu niên này sẽ nói gì.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đứng dậy gọi đám La Lam cùng rời đi, nói:
- Cắm trại ở đây có khác nào ngồi chờ chết đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận