Đệ Nhất Danh Sách

Chương 743: Cố Gắng Hết Sức


Dường như hành động tiêu diệt kẻ thù trong nháy mắt của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã khiến La Lam trở nên hào tình vạn trượng.
Hoặc giả, từ khi La Lam thức tỉnh năng lực siêu phàm vẫn chưa được chiến đấu nên có phần ngứa tay.
Cho nên, khi người khác chạy trốn thì La Lam đã bắt đầu suy nghĩ việc nên hợp tác với Nhâm Tiểu Túc để phản kích.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, nói:
- Nếu phải chiến đấu, hãy chia lẻ đối thủ ra thành từng tối nhỏ. Đối đầu với cả một đội chiến bộ, chúng ta chiếm không được bao nhiêu ưu thế.
- Ta đã hiểu…
La Lam tươi cười hớn hở:
- Lúc trước Khánh Chẩn từng nói, điểm ngu nhất của Lý thị là tập trung chiến binh nano thành một tổ. Kỳ thật sức mạnh cá thể của chiến binh thực sự rất mạnh. Nếu đánh du kích thẩm thấu dần dần thì lợi hại hơn. Tình huống hiện tại của chúng ta cũng không khác thế là bao.
Đại lừa dối hỏi:
- Tiểu Túc, ngươi có kế hoạch gì cứ nói thắng. Chúng ta phối hợp với ngươi là được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:
- Năng lực của thể của ngươi dùng thế nào?
La Lam chào hỏi đám anh linh, mười hai linh hồn kim sắc bước ra từ trong thân thể La Lam.
La Lam nói:
- Sức mạnh của 12 người bọn họ đã được ta tăng cường. Bất quá vẫn kém hơn siêu phàm giả một chút. Nói thật, ta chưa từng nghĩ tới việc làm thế nào để họ phát huy được hết sức chiến đấu.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc không khỏi suy tư một chút rồi lấy vài rương súng ống đạn dược từ trong không gian ra. Trong đó có hai khẩu súng máy hạng nặng, mười thanh súng trường cùng một số đạn và lựu đạn.
Hắn nói với La Lam:
- Ta cảm thấy họ vốn đã là quân nhân. Hơn nữa đều là binh sĩ tinh nhuệ trong Khánh thị, không bằng cứ để họ sử dụng vũ khí nóng, tìm vị trí thích hợp để áp chế Hỏa Chủng bằng hỏa lực. Ta có chút thắc mắc, sau khi bị súng bắn họ có chết không?
- Sẽ không…
Một quân nhân Khánh thị nói:
- Sẽ đau nhưng kỳ thật không vướng bận gì.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Thể lực La Lam không tốt lắm. Mười hai quân nhân này dù có là binh sĩ tinh nhuệ cũng khó lòng duy trì mà chính diện đánh nhau với siêu phàm giả.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại khá chiêu trò, vì thế hắn tương đối có kinh nghiệm trong việc phát huy năng lực.
Mười hai anh linh sẽ không chết, trận địa súng máy được người bất tử sử dụng sẽ tạo nên hiệu ứng kinh khủng cỡ nào? E rằng dù là trong chiến tranh cỡ lớn, đội ngũ này cũng có thể khiến bất kỳ thế lực nào đau đầu.
Hơn nữa, hiện tại La Lam chỉ có 12 vị anh linh. Nếu sau này thu thập đủ một đội quân thì sao? Đương nhiên, điều này phải đợi tinh thần lực La Lam đầy đủ mới được. Đến lúc đó, một binh đoàn mấy vạn anh linh không chết sẽ lợi hại tới mức nào. Thậm chí còn có thể giống như Lý Thần Đàn, chỉ một người cũng đủ để phá hủy một tập đoàn.
Nhâm Tiểu Túc hỏi La Lam:
- Ngươi có thể triệu hoán tối đa bao nhiêu anh linh?
La Lam suy nghĩ rồi nói:
- Mười hai người.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, năng lực này thuộc về La Lam có hơi lãng phí a…
Tuy người điều khiển hỏa lực mãi không chết rất lợi hại nhưng vẫn… có phần vô nghĩa a…
Bất quá, đồ phổ hoàn mỹ trong tay hắn vẫn còn thiếu một quyển. Nếu năng lực này nằm trong tay hắn, chắc chắn có thể phát huy hết khả năng.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nói với La Lam:
- Thế này, ngươi cùng 12 anh linh xây dựng chỗ bắn và đánh nhau với họ. Ta và Dương Tiểu Cận sẽ bắn lén chúng.
- Được.
La Lam biết bản thân sẽ lâm vào nguy hiểm nhưng có trận chiến nào không nguy hiểm đâu. Thời khắc mấu chốt, La Lam hắn chưa bao giờ là kẻ “tụt xích”!
- Hiện tại chúng ta có tay súng bắn tỉa, đối phương thì không. Cho nên ta và Tiểu Cận núp trong bóng tối tạo áp lực cho đối phương. Các ngươi cẩn thận một chút…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đợi khi họ phát hiện người điều khiển hỏa lực không thể bắn chết thì chúng ta đã giết đủ kẻ địch rồi. Đến lúc đó, kẻ địch sẽ dồn hết lực chú ý lên người hai chúng ta.
Hai mắt La Lam sáng lên. Đến lúc đó Hỏa Chủng cho rằng Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận chỉ là hai tay súng bắn tỉa đơn thuần, chỉ sợ khi đó cái kết càng thêm đau đớn và khổ sở thôi.
- Bất quá ta sợ T5 sẽ gia nhập trận chiến. Ngàn vạn lần đừng vì lúc đầu chiến đấu quá dễ mà lơ là. Người đứng phía sau của Hỏa Chủng không ngu đâu…
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Kỳ và đại lừa dối:
- Hai người các ngươi có nắm chắc đối phó được với T5 không?
- Yên tâm…
Đại lừa dối không thèm để ý, cười nói.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, hắn phát hiện, hẳn đại lừa dối là cao thủ đội lốt cừu a.
Đúng rồi, nếu không phải cao thủ sao dám hành tẩu đơn độc ở nơi hoang dã thế này, còn có lá gan lớn tới càn rỡ, dám đi lại xung quanh Thánh Sơn nữa.
Chu Kỳ nhìn đại lừa dối:
- Hắn không có vấn đề thì ta cũng vậy.
- Được, mọi người bảo trọng.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đi vào trong rừng. Tay súng bắn tỉa chính vẫn là Dương Tiểu Cận, Nhâm Tiểu Túc biết rõ hiện tại hắn chỉ cần vác cái xác này đi theo Dương Tiểu Cận là tốt rồi.
...
Phía bên kia, đám người điên cuồng đuổi theo lão Hứa cũng dần tản ra. Nhâm Tiểu Túc biết phải chia nhỏ kẻ thù để tấn công thì đám người này cũng có thể nghĩ tới.
Tuy hiện tại đội ngũ có phần chật vật nhưng họ nào phải tay mơ.
Đội chiến bộ của Hỏa Chủng dần tạo thành hình cánh quạt bao vây đám lão Hứa. Đội hình này chứng tỏ đám người này muốn hốt gọn một mẻ bọn An Kinh tự.
Bất quá, vì đám Trình Vũ phân tán ra nên người của Hỏa Chủng cũng nhanh chóng thay đổi, phân thành bảy nhóm đuổi theo nhóm người này.
Trình Vũ nhìn thoáng Vương Uẩn, cau mày nói:
- Ta thấy ngươi và thiếu niên kia đã làm giao dịch gì đó mà. Sao không đi theo họ đi?
Vương Uẩn cười nói:
- Ngươi không phát hiện năm người bọn họ là một nhóm à. Dù chúng ta có giao dịch nhưng khi gặp chuyện thật sự nguy hiểm thì người được ưu tiên sau cùng chính là người ngoài ta đây. Ta và họ không có giao tình gì sâu nặng. Loại tình huống này vẫn nên đi cùng một chỗ với nhiều người thì tốt hơn.
Không phải Vương Uẩn không muốn ôm bắp đùi Nhâm Tiểu Túc mà vì hắn biết hiện tại chưa cần.
- Vậy vì sao ngươi theo ta?
Trình Vũ buồn bực nói.
Vương Uẩn da mặt dày, cười nói:
- Huyễn thuật của ngươi tuy yếu nhưng năng lực chạy trốn đứng số một số hai, ẩn núp cũng là hạng nhất. Hay là chúng ta hợp tác một chút đi?
- Hợp tác thế nào?
Trình Vũ bình tĩnh hỏi.
Bấy giờ, ngay cả Tống Kiều của An Kinh tự cũng phải tự dựa vào chính mình. Với năng lực này của Trình Vũ này thật sự cần phải có cường viện.
Một đội chiến bộ của Hỏa Chủng dần đi xuyên qua cánh rừng, tiếp cận đám người Trình Vũ. Thế nhưng trong tầm mắt của họ chỉ có cổ thụ và mấy hòn đá, chẳng nhìn thấy bóng người nào.
Trong chớp mắt đội ngũ này đi qua, quang cảnh đại thụ biến mất.
Vương Uẩn cười lạnh đánh lén đội ngũ từ phía sau.
Chỉ trong chớp mắt, Vương Uẩn đã giết được bảy người. Không khí bị đè ép vang lên tiếng nổ lớn, hỏa lực rền vang, đinh tai nhức óc.
Đợi tới khi người của Hỏa Chủng kịp phản ứng, Vương Uẩn đã biến mất trong không khí. Người của Hỏa Chủng muốn đuổi theo lại té nhào xuống một cái hố đất xuất hiện đột ngột!
Rừng cây này đã được Trình Vũ tỉ mỉ ngụy trang, khiến người ta không phân rõ thật giả.
- Nổ súng…
Vương Uẩn bình tĩnh nói.
Thuộc hạ của Vương Uẩn và trợ thủ của Trình Vũ sớm đã trốn “sau màn”, tùy thời hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận