Đệ Nhất Danh Sách

Chương 761: Nguyền Rủa

Trên Thảo Nguyên phương bắc, Nhan Lục Nguyên đang ngồi trong đại trướng nghe Hassan nói chuyện.
Hắn lẳng lặng lẳng nghe, tựa như đang nghiền ngẫm suy nghĩ.
Hassan ngồi chồm hổm phía dưới:
- Hai thủ lĩnh của bộ lạc chúng ta chiêu mộ gần đây đã chịu thua.
Họ đem một nửa bò dê hướng tặng cho Vương đình, thỉnh cầu khi xuôi nam chủ nhân có thể dẫn họ theo.
Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Ý kiến của hai vị này rất hay nha.
Phó Lữ tộc và Đồi Thật tộc bị Bộc Lan tộc đánh cho tơi bời, ngay cả vũ khí và ngựa cũng chẳng còn thì dê bò còn thừa lại bao nhiêu?
- Hơn 10 con….
Hassan nhỏ giọng nói, nói xong, đầu hắn rủ xuống càng thấy hơn:
- Chủ nhân, mấy năm nay quan hệ của chúng ta và hai tộc kia không tệ.
Lúc trước gặp phải bão tuyết đều giúp đỡ nhau mấy lần.
Hiện tại là ta tự chủ trương, xin ngài trách phạt.
- Không tới mức đó…
Nhan Lục Nguyên nhìn thoáng qua bản đồ:
- Bây giờ ngươi là Kỵ Vương của ta, có thể tự quyết định loại chuyện nhỏ nhặt này.
Họ muốn theo chúng ta xuôi nam thì cứ mang họ theo thôi.
Vương Đình của chúng ta vừa được xây dựng, đây là thời điểm cần dùng người.
Ngươi báo cho hai tộc kia không có gì là sai.
Vương Đình của ta cần có chiến sĩ.
Nếu ngay cả xuôi nam mà cũng lo sợ thì tốt nhất nên quay về chăn gia súc cho tốt đi thôi.
Hassan quá đỗi vui mừng:
- Chủ nhân yên tâm, ta sẽ báo cho họ sau.
Chỉ cần là người bình thường ai mà không có chút tính toán.
Hassan và hai bộ tộc kia có quan hệ không tệ.
Hiện tại hắn lại gặp được vị vua tài trí mưu lược, đương nhiên hi vọng bằng hữu cũng được hưởng phúc chung.
Hơn nữa, hiện tại đã có 8 bộ tộc quy thuận Vương Đình.
Tuy Hassan được phong làm Kỵ Vương nhưng bộ tộc trong tay hắn không mạnh hơn những bộ tộc khác là bao.
Hassan cũng cần xây dựng thế lực xây dựng quyền uy của hắn.
Có người thì sẽ chia bè kéo phái.
Có quyền lực thì sẽ có chính trị.
Hassan không am hiểu những thứ này nhưng hắn có thể học hỏi.
Tương lai, cả Thảo Nguyên này cũng sẽ thuộc chủ nhân. Đó là nơi bao la rộng lớn thế nào chứ.
Chỉ cần nghĩ tới một chút thôi thì lòng Hassan đã nóng như lửa đốt rồi.
Nhan Lục Nguyên cười như không cười nhìn Hassan:
- Có chút tâm tư không phải vấn đề gì.
Bất quá lần sau nói cho ta biết sớm.
Còn nữa, đừng có chơi mấy trò tráo chữ nữa.
Tráo chữ ý chỉ Hassan bảo hai bộ tộc kia dâng lên một nửa gia súc nhưng thật chất chỉ có hơn 10 con mà thôi.
Mấy trò chơi chữ này thì 10 dân du mục cũng kém hơn 1 người phương nam.
Hassan nghe Nhan Lục Nguyên nói xong thì nhanh chóng quỳ lạy:
- Chủ nhân, xin ngài tin tưởng ta.
Hassan không dám nữa.
- Ừ, quân nhu chuẩn bị thế nào rồi.
Các bộ tộc khác đã sẵn sàng chưa?
Nhan Lục Nguyên hỏi.
- Ta đã chuẩn bị thỏa đáng.
Các bộ tộc khác cũng xắn tay áo chờ lệnh.
Chỉ là Hassan chưa hỏi ngài, có cần chuẩn bị đồ ăn cho đàn sói không?
- Không cần, so với các ngươi thì chúng thoải mái hơn nhiều.
Có tâm tư quan tâm chúng còn không bằng quan tâm chính mình….
Nhan Lục Nguyên đáp:
- Bất quá ngươi báo cho họ biết đi.
Lần này ta muốn nhìn thử xem họ chiến đấu dũng mãnh thế nào. Đừng có trông cậy vào đàn sói, hán tử trên Thảo Nguyên nếu học cách ỷ lại vào người khác thì chút tâm huyết cuối cùng kia còn lại là gì. Đi thôi, ta đã chọn xong đường rồi.
Nhưng phải chờ Bộc Lan tộc và Hột Cốt tộc đi trước.
Hiện giờ tình hình trên Thảo Nguyên đã dần lắng lại.
Lúc trước vì chuyện Đại hãn bị bắt mà phân tranh không ngừng diễn ra, ai cũng muốn xưng bá trở thành tân vương.
Kết quả mười bộ tộc quy thuận Đại hãn kia thoáng cái chia năm xẻ bảy.
Nhưng hiện tại chỉ còn Vương Đình của Nhan Lục Nguyên, Bộc Lan tộc, Hột Cốt tộc tạo thành thế chân vạc mà thôi.
Xung quanh là mấy chục bộ lạc nhỏ phụ thuộc đang đứng ngoài quan sát.
Liệu họ nên đầu quân cho Vương Đình, Bộc Lan hay Hột Cốt đây.
Dần dà, mọi người trên Thảo Nguyên lén lút nói với nhau.
Các tiểu bộ lạc muốn là được ăn no mặc ấm không bị khi nhục.
Sau mỗi trận bão tuyết, các tiểu bộ lạc tổn thất thảm trọng.
Mắt thấy mùa đông sang năm khó lòng mà trụ nổi, vì thế họ phải tìm sự thay đổi.
Vậy có thể bổ sung số tổn thất này từ đâu? Đương nhiên là xuôi nam rồi.
Vì thế mọi người liền nghĩ, ai có thể dẫn bọn họ xuôi nam thì người đó chính là tân chủ chân chính của Thảo Nguyên.
Bằng không chỉ có thể xem là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Từ trước tới nay, các bộ tộc trên Thảo Nguyên chưa từng chân chính đoàn kết với nhau, nắm đấm người nào lớn thì người đó có tiếng nói hơn.
Cho nên, hiện giờ ba đại thế lực đã chuẩn bị tốt cho việc xuôi nam.
Mùa đông lại sắp kết thúc, sông băng cũng dần tan rã, rất không thích hợp cho việc “thu hoạch lương thực” này.
Thế nhưng tình thế cấp bách, mọi người chỉ có thể kiên trì xuôi nam.
So sánh ra thì Nhan Lục Nguyên thoải mái hơn chút.
Cứ như hắn chẳng hề lo lắng gì về việc xuôi nam lần này.
Những ngày nay, chuyện hắn làm chỉ đơn giản là nghe từng thủ lĩnh bộ lạc nói chuyện, nghe mọi người kháng cáo, nghe mọi người kể khổ chứ không biểu thị bất kỳ thái độ gì, cũng chưa đưa ra hướng giải quyết cho bất kỳ vấn đề gì.
Vốn Hassan còn lo thủ lĩnh của những bộ lạc này có thể có ý kiến gì không.
Thế nhưng vài ngày qua đi, hắn phát hiện đám thủ lĩnh này dường như biết điều hơn.
Ai cũng bảo nhìn không thấu đến cùng chủ nhân đang suy nghĩ gì, quá mức thần bí rồi.
Từ thần bí, chậm rãi biến thành kính nể.
Thế nhưng điều Hassan không hiểu là, rõ ràng chủ nhân không làm gì hết mà.
Nhan Lục Nguyên nhìn thoáng qua Hassan:
- Được rồi, lui ra đi.
Nói xong, Hassan quỳ lạy Nhan Lục Nguyên rồi hành lễ với Kỳ Kỳ Cách đang ngồi cách đó không xa.
Sau đó hắn mới chậm rãi thoái lui khỏi lều lớn.
Kỳ Kỳ Cách từng là nữ nhi của hắn.
Nhưng hiện tại, Kỳ Kỳ Cách lại là nữ chủ nhân của Vương Đình.
Trong bộ lạc, nếu Tiểu Ngọc Tỷ dẫn mọi người ra ngoài thu thập muối thì sự vụ thường ngày đều do Kỳ Kỳ Cách tới xử lý.
Cho nên, Hassan kỳ vọng vào tương lai một nửa là nhờ có con gái của hắn.
Chủ nhân nắm giữ cả Thảo Nguyên rộng lớn, chẳng lẽ không có một chỗ nhỏ cho Hassan?
Hassan thầm nghĩ, hắn nhất định phải nhanh chóng nói rõ với thủ lĩnh của Phó Lữ tộc và Đột Thật tộc, kêu họ biểu hiện thật tốt trên đường xuôi nam.
Quyết không được để những bộ tộc khác khoe khoang.
Đợi Hassan rời khỏi đây, Nhan Lục Nguyên mới nhìn về phía Kỳ Kỳ Cách:
- Vừa rồi được phụ thân hành lễ, ngươi có thích ứng được không?
Kỳ Kỳ Cách im lặng hồi lâu:
- Mẹ nói cho ta biết phải tập thành thói quen.
Nhan Lục Nguyên cười ha hả:
- Mẹ ngươi nói không sai.
Tuy ta cảm thấy như vậy có phần không nhận thân tình.
Thế nhưng ngươi phải hiểu, hết thảy những thứ này không thể miễn được.
Kỳ Kỳ Cách nói sang chuyện khác:
- Ngài thật sự muốn dẫn họ xuôi nam? Hôm trước ngài đã cho đàn sói tới phía tây rồi mà?
- Để chúng đi về phía tây nhằm kiếm đồng cỏ mới.
Sau khi trở về từ phía nam, người Trung Nguyên nhất định không buông tha chúng ta.
Bây giờ chưa phải thời điểm cứng đối cứng với họ.
Bất quá hai ngày nữa chúng sẽ trở lại, sau khi ta đi rồi sẽ không ai bảo vệ Tiểu Ngọc Tỷ, như vậy ta không có cách nào yên tâm xuôi nam cả….
Nhan Lục Nguyên nói.
- Không có đàn sói bên người, ngài có khi nào gặp nguy hiểm không…
Kỳ Kỳ Cách khẩn trương.
- Sẽ không…
Nhan Lục Nguyên đáp.
Rất nhiều người cho rằng hắn dựa vào đàn sói, nhưng rất ít người biết thiếu niên này còn có năng lực nguyền rủa người khác.
Nếu không phải hắn tới phương bắc, trong thời đại Chư thần quật khởi này, bán thần vốn chỉ nên thuộc về một mình hắn.
Kỳ Kỳ Cách lại hỏi:
- Vậy có phải ngài sẽ giết rất nhiều người không?
Nhan Lục Nguyên nhìn về khoảng không xanh thẳm bên ngoài lều lớn.
Hắn không trả lời vấn đề này:
- Tới chải đầu cho ta.
Kỳ Kỳ Cách nhu thuận cầm lược ngồi sau lưng Nhan Lục Nguyên.
Nàng biết mỗi lần muốn giết người thì Nhan Lục Nguyên sẽ bảo nàng chải đầu cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận