Đệ Nhất Danh Sách

Chương 698: Nhện Khổng Lồ


- Có cứu người không?
Tống Kiều có chút vô lực hỏi.
Kết quả giống như hắn nghĩ, không ai trả lời cả.
Lúc này, người bên cạnh hắn chỉ còn là đại lừa dối, Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận, La Lam, Chu Kỳ, Trình Vũ và năm trợ thủ của Trình Vũ. Ai ở đây cũng chẳng có tí nhiệt tình nào.
Tuy Tống Kiều và Trình Vũ đều là người của An Kinh tự nhưng nếu Tống Kiều gặp chuyện không may thì chưa chắc Trình Vũ sẽ ra tay cứu chứ đừng nói gì cứu trợ thủ của Tống Kiều.
- Rốt cục đây là thứ gì vậy?
Đại lừa dối thấp giọng hơi:
- Mấy lần trước ta đâu gặp nó!
Trình Vũ tin lời đại lừa dối. Chung quy quái vật trong rừng cũng đâu biết suy nghĩ, nếu đại lừa dối từng tới đây thì hẳn đã sớm chết rồi.
- Chúng ta làm sao bây giờ? Chạy hả?
La Lam đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Trình Vũ quay đầu lại thì thấy La Lam căn bản như không nhìn thấy ai khác mà chỉ nhìn mỗi mình Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này, dường như đám quái vật kia đã bị những siêu phàm giả kia ngăn lại, đây là thời cơ tốt cho họ chạy trốn.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Trước chúng ta không nên vọng động. Sương mù ở đây quá dày. Thay vì chạy ẩu thì chẳng bằng quan sát một lát. Nhân số chúng ta không ít, siêu phàm giả trong đội cũng kha khá, chưa chắc đánh không lại quái vật trong sương mù.
Vừa dứt lời, Tống Kiều đột nhiên kinh dị phát hiện một bóng người lóe lên trong sương mù. Thế nhưng không phải chạy khỏi chiến trường mà ngược lại từ phía bọn họ vọt tới chiến trường!
Người kia là ai?
Tống Kiều nhìn thân ảnh đối phương, hoàn toàn không nhớ trong đột có ai mặc đồ như thế cả.
- Là mặt nạ bạc!
Trình Vũ hoảng sợ nói:
- Sao hắn lại xuất hiện ở đây. Xem ra người chiến đấu với quái vật trong rừng hôm trước chính là hắn. Thật sự là hắn!
Tống Kiều kinh nghi bất định:
- Ngươi xác định không nhìn lầm?
- Nhất định không sai, quần áo hắn mặc y như lần trước ta thấy…
Trình Vũ nói:
- Cũng không biết vì sao hắn chỉ mặc mỗi một bộ đồ.
Nhâm Tiểu Túc cạn lời nhìn Trình Vũ một cái. Trong lòng thầm nhủ sự chú ý của con hàng này quá không bình thường rồi. Căn bản hắn không cần đổi y phục cho lão Hứa làm gì, trang phục này giống như đồng phục chiến đấu của lão Hứa vậy. Lão Hứa vốn dùng để gánh nồi, Nhâm Tiểu Túc chỉ sợ người khác không nhận ra lão Hứa thôi.
Vừa rồi La Lam đề nghị muốn đi nhưng Nhâm Tiểu Túc quyết định ở lại cũng vì lão Hứa đang trên đường về.
Mặc kệ quái vật kia là gì cũng phải liếc nhìn một cái, nếu nguy hiểm quá thì bỏ chạy thôi. Sau này nguy hiểm còn nhiều, nếu sợ hắn cũng chẳng đi tới Thánh sơn rồi.
Muốn sống sót ở Thánh sơn thì phải biết rõ nơi này có gì.
Hơn nữa, trong đội phải có nhiều siêu phàm giả thì vào tới Thánh sơn, Nhâm Tiểu Túc mới có thể đục nước béo cò. Nếu những người này đều chết ở đây thì tương lai ai sẽ yểm trợ hắn?
Ít nhất Nhâm Tiểu Túc sẽ không để những người này chết dễ như thế, có muốn chết cũng phải Thánh sơn rồi hãy chết chứ.
Dù hắn không cách nào đánh lùi quái vật thì đại khái cũng có thể dùng lão Hứa hấp dẫn hỏa lực, giúp họ rút lui.
Bất quá là Nhâm Tiểu Túc lo lắng quá mà thôi, sau khi lão Hứa nhập trận. Những đồng đội kia cũng chẳng bị thương nặng gì, các siêu phàm giả còn lại cùng nhau chèo chống đánh nhau với quái vật.
Bấy giờ, tiếng gió vang lên, Nhâm Tiểu Túc khống chế lão Hứa quay lại chiến trường không khỏi sửng sốt. Từ trong màn sương trắng, một con nhện khổng lồ cao chừng nửa người, toàn thân là lông tơ xuất hiện.
Nhện này rất ít nhìn thấy tại Trung Nguyên, Nhâm Tiểu Túc nhớ tới hắn từng đọc một cuốn sách, trong đó nói đây là giống loài sống từ trước tai biến.
Nhện khổng lồ?
Trong sách nói, những giống loài săn mồi như chim, ếch xanh, thằn lằn rất kinh khủng. Chỉ là nhện vốn sống ở vùng nhiệt đới sao bây giờ lại xuất hiện tại đây?
Phải biết, hiện tại địa vị của họ đang ở nơi có khí hậu bắc ôn đới.
Tám phần mười việc này có quan hệ với Hỏa Chủng. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy việc nhện xuất hiện trên núi Thần Trì không đơn giản tí nào.
Khó trách sau khi lên núi, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu phát hiện từ phạm vi núi Ngũ Trại đã bắt đầu ít thấy chim chóc. Dù chim có biến dị cũng phải sợ thiên địch như nhện khổng lồ.
Ngày càng nhiều nhện khổng lồ xuất hiện. Nhâm Tiểu Túc khống chế lão Hứa đánh tới trung tâm chiến trường.
Đám Trình Vũ đứng tại chỗ phòng bị. Họ nghe được có người hô to nhện khổng lồ cùng tiếng hô mặt nạ bạc. Sau khi lão Hứa tiến vào chiến trường thì tiếng kêu thảm thiết ngày càng ít hơn.
Dường như nhện khổng lồ cũng phát hiện ra sự lợi hại của lão Hứa nên dần buông tha cho những con mồi khác, bắt đầu vây công lão Hứa. Điều này giúp những người khác có cơ hội thở dốc.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, nhện khổng lồ phóng tơ buộc chặt con mồi. Một hai con còn đỡ nhưng nếu nhiều hơn lão Hứa khó lòng thoát khỏi.
Nếu bị quá nhiều tơ nhện bao bọc, e rằng sức chiến đấu của lão Hứa sẽ giảm đi rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc khống chế lão Hứa rút lựu đạn ra oanh tạc bốn phía.
Nhện khổng lồ có lợi hại hơn nữa cũng không chịu nổi uy lực của lựu đạn. Đối mặt với sự lợi hại của lão Hứa, đàn nhện khổng lồ bất chợt rút lui!
- Vì sao ta cảm thấy mặt nạ bạc luôn đi theo chúng ta nhỉ…
Trình Vũ có phần nghi ngờ:
- Lúc trước ta nghĩ hắn tới để cướp vật thí nghiệm 01. Nhưng hiện tại xem ra, đối phương càng giống tới đây để bảo vệ ai đó hơn.
Nói xong, Trình Vũ kinh nghi bất định nhìn đám La Lam, đối phương tới là để bảo vệ La Lam à? Hay là một người khác?
La Lam nhìn hắn một cái:
- Nhìn ta làm gì, nếu ta có được bảo tiêu như thế đã sớm đánh người An Kinh tự các ngươi dập mật rồi!
Trình Vũ nhất thời sa sầm mặt mày. Ngài có cần nói thẳng như vậy không?
Trên thực tế, La Lam cũng chẳng biết sự tồn tại của lão Hứa. Lúc trước nghe nói mặt nạ bạc và tay súng bắn tỉa chặn giết Hỏa Chủng. Khi ấy hắn còn tưởng đó là Nhâm Tiểu Túc, nhưng bây giờ Nhâm Tiểu Túc đang ở bên cạnh hắn, hẳn Nhâm Tiểu Túc không phải là mặt nạ bạc rồi.
Trình Vũ nhớ lại, khi mặt nạ bạc xuất hiện ở hàng rào 74, 73, Lạc thành thì dường như La Lam cũng có mặt ở đó.
Ngược lại, Nhâm Tiểu Túc hắn nghi là bắp chân của La Lam nay chẳng có bất kỳ hành động gì. Trình Vũ cảm thấy Nhâm Tiểu Túc có lợi hại hơn nữa cũng không bằng mặt nạ bạc.
Nếu mặt nạ bạc vẫn luôn bảo vệ xung quanh đột ngũ hẳn cũng là một loại trợ giúp cho họ. Trong đội ngũ cần có lực lượng cân đối, tranh thực lực một nhóm người quá mạnh, áp đảo quyết định của số đông.
Trình Vũ đang tính nói gì đó thì sửng sốt:
- Sao ít vậy? Cô nương, bạn trai cô đâu?
Chẳng biết từ lúc nào, trong lúc họ nói chuyện thì Nhâm Tiểu Túc đã đi vào làn sương mù.
Dương Tiểu Cận không đáp lời Trình Vũ nhưng đối phương không tính buông tha:
- Ngươi biết hắn đi đâu không?
Dương Tiểu Cận nghiêm túc nói:
- Chắc đi nhảy dây rồi.
Trình Vũ:
- ???
Không biết vì sao, Trình Vũ cảm thấy câu trả lời này tuy rất hoang đường nhưng lại có phần hợp lý…
Bạn cần đăng nhập để bình luận