Đệ Nhất Danh Sách

Chương 751: Sự Lựa Chọn

Có rất nhiều người vào Thánh Sơn, thế nhưng ai ai cũng biết chỉ sợ người sống chỉ còn chừng này thôi.
Hẳn trong Thánh Sơn vẫn còn người sống trốn đông trốn tây nhưng muốn sống mà rời khỏi Thánh Sơn thì rất khó.
Đa phần trên đường về đều sẽ bị hẻm núi thôi miên, cuối cùng tự mình giết mình.
Nếu nhắm mắt đi qua hẻm núi an toàn cũng phải đối mặt với nhện khổng lồ.
Muốn một thân một mình chạy thoát khỏi đám nhện khổng lồ kia khó như lên trời vậy.
Trên núi nhiều sương mù, nói không chừng sẽ bị vây khốn trong đó.
Cũng có thể đi trên đại lộ, thế nhưng nơi đó có người của Hỏa Chủng đóng quân.
Dù kế hoạch vây quét thất bại, chỗ đóng quân không còn nhiều người nhưng không phải ai muốn cũng có thể xông lên được.
Trình Vũ nhìn thấy nhóm của Hương Thảo như thấy được người thân, nhanh chóng tụ họp kể về những chuyện hai bên từng gặp phải trên đường
Trình Vũ than mệnh hắn quá khổ, sống chết thế nào lại phải dẫn một đội thế này.
Chẳng có chút không khí nghiêm túc tí nào, mạng sắp không còn chỉ lo biểu diễn văn nghệ.
Mỗi ngày trôi qua mọi người chỉ biết múa hát, căn bản không giống như trong kế hoạch, tới Thánh Sơn để tấn công Hỏa Chủng.
Kết quả vừa nói xong, Trình Vũ liền phát hiện đám Hương Thảo đều trầm mặc.
- Các người sao thế?
Trình Vũ hỏi.
Hương Thảo nhẫn nhịn nửa ngày:
- Chúng ta cũng thế….
Trình Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hắn nhớ lại đội hợp xướng vừa xuất hiện, thầm nghĩ chắc tình cảnh của Hương Thảo cũng chẳng tốt hơn là bao.
Bất quá, bên cạnh có người của An Kinh tự nói:
- Nhưng có ngươi có phát hiện ra không, ít nhất người của cả hai đội đều sống sót.
Người này tên là Vương Thiên Minh, lúc trước là người cùng một đội của Vương Tòng Dương.
Hắn là người dẫn đội, cả đội hài hòa không có chuyện gì rắc rối cả.
Nhưng hiện tại, đồng đội đi theo hắn chẳng còn mấy người!
Ngược lại hắn tình nguyện trong đội có người làm trò, tốt xấu gì cũng sẽ an toàn hơn.
Mọi người đều là người thực tế, suy nghĩ tỉ mỉ họ sẽ thấy chút cực khổ của mình chẳng là gì cả.
Trong lúc nói chuyện, Trình Vũ vô tình nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Hắn thầm nghĩ bản thân có thể sống sót đúng là nhờ có người . . Âm Thầm xuất thủ.
Hiện tại mặt nạ bạc đã biến mất, nhưng Trình Vũ hiểu rõ Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nhất định là trợ thủ của mặt nạ bạc.
Không có ba người này, e rằng đội ngũ của hắn không thể may mắn mà có nhiều người sống sót như vậy được.
Bất quá Trình Vũ kinh ngạc phát hiện, Nhâm Tiểu Túc đang nhìn chằm chằm cái rương sau lưng Tư Ly Nhân, ánh mắt không nháy lấy một cái.
Lý Thần Đàn vốn đang tính nói gì đó, thế nhưng hắn phát hiện bộ dáng này của Nhâm Tiểu Túc thì im lặng, thở dài một hơi.
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nhìn Lý Thần Đàn:
- Là hắn à?
- Ừ…
Lý Thần Đàn gật đầu.
Hắn muốn nói vài lời nhưng chẳng biết nên nói từ đâu.
Người bên cạnh cũng không biết hai người này đang nói gì với nhau.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói với Dương Tiểu Cận:
- Ở đây chờ ta.
Hắn quay đầu nói với Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân:
- Có thể nói chuyện với ta một chút không?
Ba người rời khỏi đám đông.
Dọc theo đường Nhâm Tiểu Túc bước không ngừng, mãi tới cuối đường, ánh trăng treo trên đỉnh núi.
Lý Thần Đàn nhìn bóng lưng Nhâm Tiểu Túc, đột nhiên cảm thấy đối phương như đang kích động gì đó, lại có một chút cô độc.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Tư Ly Nhân:
- Tiểu loli, ngươi có thể bỏ cái rương sau lưng xuống không.
Ta muốn nhìn thấy hắn.
- Được…
Tư Ly Nhân bỏ cái rương xuống.
Một khắc khi Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị mở rương ra, hắn bỗng dưng có chút do dự, như là đang sợ cái gì đó.
- Hai người….
có thể tránh mặt một lát không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn Lý Thần Đàn.
Người vốn thích hay đối nghịch với người khác như Lý Thần Đàn, giờ khắc này bỗng dưng phối hợp lạ kỳ:
- Chúng ta tới dốc núi chờ ngươi.
Mãi tới sau khi hai người rời đi, Nhâm Tiểu Túc mới chậm rãi tới mở cái rương ra.
Một khắc nhìn thấy Trần Vô Địch, Nhâm Tiểu Túc tưởng bản thân đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, có thể thừa nhận bi thống trên thế gian này rồi.
Thế nhưng trong chớp mắt thấy được Trần Vô Địch, hắn như tan vỡ.
Nước mắt không ngăn được mà chảy dài xuống mặt, nhỏ giọt rồi rơi xuống đất.
Nhâm Tiểu Túc từng nói với Nhan Lục Nguyên, thế giới này không cần nước mắt, dù gặp chuyện có khó khăn hơn, Nhâm Tiểu Túc cũng không để bản thân trở nên yếu ớt.
Thế nhưng ngày đó, hắn còn chưa kịp nói lời cáo biệt với Trần Vô Địch, chưa kịp nhìn mặt đối phương lần cuối.
Chờ khi hắn tỉnh lại thì xương cốt toàn thân đã đứt đoạn, Vô Địch cũng mất ở hàng rào.
Về sau, Nhâm Tiểu Túc cũng không đủ dũng khí nhớ tới đồ đệ này mà tiếp tục cuộc sống của mình.
Hắn bình tĩnh báo thù, bình tĩnh tới Trung Nguyên, duy chứ có quay về Tây nam tìm Trần Vô Địch là Nhâm Tiểu Túc chưa làm.
Hắn luôn tự hỏi mình, đúng thế, thế giới này chẳng phải là vậy à, mọi người chật vật tìm đường sống, quay ngày hôm nay còn chưa biết có ngày mai không.
Người sống đã khó khăn, vì sao phải dùng hồi ức đau thương tự làm khổ mình.
Mọi người biết Nhâm Tiểu Túc rất khổ sở, chỉ có chính hắn là không nguyện ý thừa nhận mà thôi.
Giống như khi biết Trần Vô Địch đã chết, hắn tình nguyện dùng sự đau đớn từ việc nối xương để đè nén tâm tình của mình mà chẳng muốn nhắc tới câu nào, chỉ muốn dùng khổ sở che lắp tất cả.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, chẳng phải hắn đã như vậy từ nhỏ rồi à?
Nhưng giờ khắc này, hắn phải thừa nhận là không phải.
Khi Nhâm Tiểu Túc thấy năng lực của La Lam, Nhâm Tiểu Túc thề từ tận đáy lòng phải có được.
Vì thế hắn liều lĩnh lãng phí hai đồ phổ hoàn mỹ cũng phải nắm chắc khả năng phục chế thành công.
Lúc hắn phát hiện ra vẫn còn một tia hi vọng, rốt cục Nhâm Tiểu Túc mới hiểu rõ bản thân khát vọng nhất là thứ gì.
Kỳ thật đoạn ký ức kia chưa từng phai mờ trong lòng hắn, giống như trong mộng nửa đêm, như cũ luôn có người gọi hắn hai tiếng sư phụ vậy.
Bấy giờ, trên người Nhâm Tiểu Túc lập lòe ánh sáng vàng, giống như bộ dáng La Lam triệu hoán anh linh vậy.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc ngồi đối diện Trần Vô Địch, nghiêm túc nói:
- Kỳ thật ta không phải một sư phụ tốt.
Ta lừa ngươi, nói nếu ngươi cảm thấy bản thân bị bóng tối ăn mòn thì ngươi chính là tia sáng còn sót lại.
Lúc nói thế, trong lòng ta còn chẳng tin nữa kia mà.
Thế nhưng ngươi quá mức đơn thuần.
Cho nên ngươi đã tin.
- Lúc ấy ta còn thầm cười trong lòng, nói tên đồ đệ này thật dễ lừa quá đi mất.
- Thế nhưng sau đó ta đột nhiên phát hiện.
Kỳ thật người tỉnh là ngươi chứ không phải ta.
Giống như một đứa bé hỏi cha mình, ba ơi, trên đời này có thần tiên không.
Cha hắn cười cợt nói, có chứ.
Đứa nhỏ nói, vậy cha dẫn con đi xem đi.
Cho nên người cha dẫn đứa nhỏ lên đỉnh núi, sau đó cười, hô nói, con hô to, mời tiên nhân mở của Thiên Môn đi.
Một khắc này, người cha không hề tin cửa Thiên Môn sẽ mở, càng không tin trên đời thật sự sẽ có thần tiên.
Giấc mơ thiên thần thời trẻ con của hắn đã sớm bị thời đại này mai một, chỉ còn lại một trái tim khôn khéo cứng rắn, biết cách đẩy đưa, học được cách chung đụng với người khác, bắt đầu trở thành một trong số những “thế nhân”.
Thế nhưng từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới, khi đứa nhỏ hô to, cửa Thiên Môn thật sự mở ra.
Đây chỉ là câu chuyện xưa, giống như khi Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch vậy.
Khi Trần Vô Địch hỏi, sư phụ, trên đời này còn người tốt không.
Nhâm Tiểu Túc nói, còn chứ, ngươi chính là tia sáng đó.
Thế nhưng trong khi Nhâm Tiểu Túc không biết, Trần Vô Địch lại thật sự trở thành ánh sáng lộng lẫy nhất thế giới này, khắc sâu vào trong lòng rất nhiều người.
Mà Nhâm Tiểu Túc giống như đại đa số người khác.
Cho rằng thế gian không còn thần tiên, sớm đã biết sự phân cấp trên thế giới này, cũng không còn thói quen làm người tốt nữa.
Sau đó, quay đầu lại hắn mới phát hiện, kỳ thật bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp chứ không phải chúng không tồn tại.
Vì muốn có được tuyết nên mới trèo lên núi, vì thấy được ánh sáng nên mới dũng cảm ước mơ.
Đây chính là nhân quả của thế giới này.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Trước kia ta không phải sư phụ tốt, nhưng ta nguyện ý bắt đầu lại từ đầu.
- Trở về đi, Vô Địch.
Ánh sáng phiêu đãng trên không trung.
Trên người Trần Vô Địch như phủ thêm ánh sáng bạc, Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp của hắn như phát sáng.
Tuy áo giáp đã hóa đá nhưng vẫn thấy được ngân quang óng ánh.
Nhâm Tiểu Túc mong chờ nhìn Trần Vô Địch, hắn cho rằng đối phương sẽ bước ra khỏi tượng đá như khi La Lam triệu hồi 12 vị anh linh.
Thế nhưng thoáng chốc, hắn lại nghe có người thấp giọng nói với hắn:
- Sư phụ, thật xin lỗi.
Nhâm Tiểu Túc khó tin nhìn Trần Vô Địch.
Hắn không cách nào chấp nhận sự thật này.
Hắn liều mạng làm nhiệm vụ chỉ vì để Vô Địch trở về.
Kết quả lại thất bại.
Hắn phân không rõ âm thanh từ đáy lòng kia rốt cục là của ai.
Không biết là ảo giác hay là Trần Vô Địch thật sự đang nói chuyện với hắn.
Lý Thần Đàn chẳng biết đi tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc từ khi nào:
- Đừng khổ sở.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn Lý Thần Đàn:
- Tại sao lại thất bại?
Lý Thần Đàn nhìn Nhâm Tiểu Túc, hắn chưa bao giờ thấy thiếu niên thất thố thế này.
Ngay cả mình bước tới bên người mà Nhâm Tiểu Túc vẫn chẳng phát hiện ra.
Lý Thần Đàn nói:
- Ngươi dùng năng lực của La Lam triệu hoán hắn, nhưng năng lực của La Lam là triệu hồi người chết.
Ngươi có bao giờ nghĩ tới, kỳ thật Trần Vô Địch chưa bao giờ chết.
Nhâm Tiểu Túc chấn kinh, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Thần Đàn, không biết nên nói thế nào cho tốt nữa.
Thế nhưng Lý Thần Đàn đã sớm biết chuyện này.
Lúc trước, hắn từng vào hàng rào, ngồi đối diện với Trần Vô Địch.
Không biết vì tâm lý hay thế nào mà hắn tâm sự rất nhiều với Trần Vô Địch.
Cuối cùng khi hắn nói, hắn sẽ bảo vệ sư phụ Trần Vô Địch giùm hắn, dù đối phương đã hóa đá nhưng bên trong lại xuất hiện kim quanh như du long chuyển động.
Bấy giờ, Lý Thần Đàn ngẩn người.
Tư Ly Nhân từng hỏi hắn bị gì, thế nhưng Lý Thần Đàn không trả lời.
Từ đó về sau, trên lưng Tư Ly Nhân đeo theo một có hòm lớn.
Lý Thần Đàn vẫn luôn kiên trì, mặc kệ thế nào đều muốn mang Trần Vô Địch theo bên người, dù là tới chân trời góc biển.
Vì thế, tuy Nhâm Tiểu Túc hao tâm khổ tứ phục chế năng lực của La Lam nhưng năng lực này không hề có tác dụng với người sống.
Nhâm Tiểu Túc khó khăn nói:
- Vậy ngươi biết nên làm sao để hắn thức tỉnh không?
- Là chính hắn không muốn tỉnh lại…
Âm thanh Lý Thần Đàn sa sút.
Ngày đó, Trần Vô Địch từ bỏ tất cả hi vọng, tự như thạch hầu sinh ra từ trong tảng đá, vì quá thương tâm mà nản lòng thoái chi, trở về trong đá.
Từ đó, hắn không tin trên thế gian này cần người tốt, cần anh hùng, càng không cần Trần Vô Địch hắn.
Lý Thần Đàn cô đơn nói:
- Nếu không phải ta, ngày đó hắn cũng không chết.
Cho nên ta muốn làm gì đó, nhưng không biết làm từ đâu.
Vì thế ta mang theo hắn trèo đèo vượt suối, nhìn thử thế gian này có bao nhiêu tươi đẹp.
- Cứ để hắn đi theo ta.
Ta là người ác nhất trong số những người ác trong thế giới.
Hắn lại là người tốt nhất trong những người tốt trên thế giới.
Bây giờ ta muốn cho hắn nhìn thấy, kỳ thật thế giới vẫn cần hắn, bởi vì ác ma sẽ vì hắn mà thay đổi.
Nếu không phải vì Trần Vô Địch, Lý Thần Đàn đã sớm thôi miên Hương Thảo và những người khác.
Nếu không nhờ có Trần Vô Địch, Lý Thần Đàn đã sớm xoay vòng dám người ở Lạc thành, để tất cả mọi người đều chết trong hàng rào.
Nếu không nhờ Trần Vô Địch, có lẽ Lý Thần Đàn đã sớm trở thành ác ma, bởi vì trong lòng hắn không có sự lương thiện.
Cho nên, nếu Trần Vô Địch không tỉnh lại.
Lý Thần Đàn sẽ để tên này nhìn thấy, kỳ thật hắn quan trọng thế nào với thế giới này này.
Cho nên, nếu Trần Vô Địch không chịu tỉnh lại, Lý Thần Đàn sẽ để Trần Vô Địch nhìn thấy, kỳ thật hắn rất quan trọng với thế giới này.
Ngay cả ác ma trên thế giới này cũng có thể thay đổi vì hắn thì còn gì mà ánh sáng như hắn không thay đổi được?
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi tin ta chứ….
Lý Thần Đàn thấp giọng nói:
- Cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ khiến hắn cảm nhận được thế gian này vẫn cần Tề thiên đại thánh như hắn.
Ngày hôm đó, ác ma cũng được cứu rỗi. Đây là số mệnh của hắn, cũng là số mệnh của ta.
Cho nên, khi thấy ngươi cũng trở thành tia sáng đó, hắn nhất định sẽ rất vui.
Ban đêm, Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch ngồi trên núi.
Hắn nói rất nhiều, kể về những chuyện bản thân đã trải qua.
Ví dụ như tên mập mạp Bôn Ba Nhi Bá chết bầm kia đã thức tỉnh.
Ví dụ như hắn lạc mất Nhan Lục Nguyên.
Ví dụ như hắn quen được một người bạn tốt gọi là Giang Tự.
Hai người vừa gặp đã hợp ý, đối phương cũng là một tia sáng, kiên trì đi trên con đường của mình.
Ví dụ như hắn quen biết nhóm người Kỵ Sĩ và có thêm bạn bè.
Họ sẽ bảo vệ người dân vô tội, chỉ là trình độ đánh bài thật sự có phần kém cỏi.
Nhâm Tiểu Túc còn nói rất nhiều, cuối cùng hắn nói với Trần Vô Địch:
- Sớm trở về nhé, sư phụ rất cô đơn.
…..
Sáng sớm, ánh sớm mai đầu tiên đã chiếu trên đỉnh núi, Nhâm Tiểu Túc lau đi bụi bặm trên người Trần Vô Địch.
Hắn nói với Lý Thần Đàn:
- Ta tin những gì ngươi nói, cũng chờ tới ngày đó.
Nói xong, hắn xoay người xuống núi, Tư Ly Nhân lần nữa cõng cái hòm lên, bay bên cạnh Lý Thần Đàn.
Lúc xuống núi, Dương Tiểu Cận chờ Nhâm Tiểu Túc về. Đứng trước mặt những người khác, nàng nhóm chân ôm lấy Nhâm Tiểu Túc. Đại khái đây vẫn là lần đầu tiên hai người họ ôm nhau.
- Còn có ta.
Dương Tiểu Cận nói.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc cười.
Dù đêm qua có kết quả thế nào thì ít nhất cũng tốt hơn trước kia nhiều.
Vì hắn tưởng Lý Thần Đàn đã chết nhưng hiện tại đã biết, thì ra Trần Vô Địch căn bản vẫn còn sống.
Chỉ cần không chết thì vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Chu Nghênh Tuyết ngồi bên cạnh đống lửa, nhu thuận nói:
- Lão gia, phu nhân, ăn điểm tâm….
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Chu Nghênh Tuyết, sau đó lại nhìn Dương Tiểu Cận.
Hắn nghĩ mãi cũng không rõ sao chỉ một đêm mà mọi chuyện lại biến thành thế này.
...
Sáu tiếng trước.
Lúc Nhâm Tiểu Túc đang ngồi trên núi nói chuyện với Trần Vô Địch, Dương Tiểu Cận xoay người đi về phía đám Hương Thảo.
Bất quá, ánh mắt Dương Tiểu Cận xuyên qua đám người, nhìn về phía Chu Nghênh Tuyết…
- Ngươi theo ta qua đây…
Nói xong, Dương Tiểu Cận đi ra ngoài.
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi đi theo:
- Ngươi bảo ta đi là ta đi hả?
Tuy nói thầm là thế nhưng Chu Nghênh Tuyết vẫn thành thật đứng dậy đi theo…
Cả đám tròn mắt nhìn theo, sao đám người thần kinh này cùng đi hết rồi a.
Bọn họ đã thấy được sự lợi hại của Lý Thần Đàn, bây giờ đứng trước mặt Nhâm Tiểu Túc lại không còn bộ dáng điên khùng như trước nữa, càng giống người bình thường hơn.
So với người bình thường có khi trông còn bình thường hơn nữa.
Mà Chu Nghênh Tuyết thì sao, từ những ngày đầu, nữ nhân này đã la lối om sòm với người trong đội ngũ, sai khiến không chừa một ai.
Mấy hôm nay, mọi người cũng hiểu rõ nữ nhân này là sự tồn tại đỉnh phong trong giới siêu phàm giả.
Vì thế khi bị Chu Nghênh Tuyết sai sử, mọi người dù giận cũng không dám làm gì.
Nhất là khi mọi người phát hiện Chu Nghênh Tuyết và Lý Thần Đàn có quan hệ không tệ lắm.
Hiện tại, chỉ một câu nói của cô nương đội mũ lưỡi trai, sao bỗng dưng Chu Nghênh Tuyết trở nên biết điều thế này?
Hơn nữa, từ trước tới nay Chu Nghênh Tuyết luôn là người đi đầu trong đội ngũ, nhưng sao vừa tới đây lại đột nhiên chống xuống dưới cùng…
Tình huống đặc biệt thế này, có ai giải thích hộ họ được không?!
Dương Tiểu Cận đi thẳng về phía trước, không nói gì.
Chu Nghênh Tuyết đi phía sau có phần không nhịn được:
- Đừng tưởng ta sợ….
Câu này vừa nói được một nửa, Dương Tiểu Cận liền xoay người lại.
Chu Nghênh Tuyết hối hận muốn tát mình một bạt tay
Chu Nghênh Tuyết thầm mắng bản thân thật không có tiền đố.
Rõ ràng nàng mạnh như thế mà lại sợ tiểu nha đầu kia. Đối phương còn nhỏ hơn nàng vài tuổi đó.
Dương Tiểu Cận nhìn Chu Nghênh Tuyết từ trên xuống dưới:
- Nghe nói ngươi phải chữa bệnh cho mẹ?
Chu Nghênh Tuyết thiếu chút nữa phát khóc. Đã xong, lão gia chắc chắn biết nàng nói láo rồi!
Bất quá Chu Nghênh Tuyết không hề kinh sợ:
- Ta….
Ta hành tẩu giang hồ, nói vài câu để tự bảo vệ mình thì có sao đâu.
Bộ ngươi chưa từng nói dối hả?
- Đã từng…
Dương Tiểu Cận gật đầu.
Dường như việc này cũng không phải chuyện xấu hổ gì với nàng.
Lúc trước nàng từng nói giao chủy thủ cho Nhâm Tiểu Túc, kết quả lại bị nàng đoạt về, mà nàng cũng chẳng thấy chột dạ tí nào cả.
Vị cô nương này, dường như trời sinh đã lãnh đạm.
Dương Tiểu Cận hỏi lại:
- Ngươi làm nha hoàn cho hắn lâu chưa?
- Nửa năm rồi…
Lúc này Chu Nghênh Tuyết cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Sao nàng lại bị Dương Tiểu Cận đè xuống một cái đầu thế này.
Không được, nàng phải phản kích! Nếu Dương Tiểu Cận còn dám áp bách nàng, nàng sẽ phản kích!
Dương Tiểu Cận đột nhiên hỏi:
- Bình thường hắn có ăn cơm đúng giờ không?
Chu Nghênh Tuyết bất ngờ.
Sau tự nhiên lại hỏi chuyện này, ngươi có thể làm theo lẽ thường chút không!
Đại nha hoàn nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Ăn uống rất đúng giờ.
Lão gia sống rất có quy luật, đa phần thời gian rảnh đều để đọc sách.
Nói xong, Chu Nghênh Tuyết thật muốn tự tát bản thân.
Vì sao nàng lại nói hết ra thế này!
Dương Tiểu Cận lại hỏi:
- Vậy hắn có gặp nguy hiểm gì không?
Chu Nghênh Tuyết vội trả lời:
- Lúc ở hàng rào 74 rất nguy hiểm, thiếu chút nữa hắn đã bị vật thí nghiệm làm cho bị thương.
Còn lần ở Lạc thành…
Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết mới nhớ, lúc ở Lạc thành Dương Tiểu Cận cũng ở đó.
Hơn nữa lão gia còn vứt bỏ nàng để đi theo nàng ta.
Nghĩ tới đây, Chu Nghênh Tuyết có phần tức giận, đột ngột nói:
- Ta và lão gia ở chung một phòng!
Dương Tiểu Cận ồ một tiếng.
Chu Nghênh Tuyết cảm thấy bản thân như vừa đánh một quyền vào không khí.
Nàng khó tin hỏi:
- Ngươi chỉ ồ vậy thôi? Không hiếu kỳ đã xảy ra chuyện gì à?
Dương Tiểu Cận nhìn Chu Nghênh Tuyết một cách kỳ quái:
- Các ngươi có thể làm gì được chứ.
Hắn đâu có thích ngươi.
Chu Nghênh Tuyết sắp khóc tới nơi, có cần nói trắng ra như thế không.
Dương Tiểu Cận hiểu rõ Nhâm Tiểu Túc, thời khắc mấu chốt mà hắn kinh sợ như thế thì có thể làm trò mờ ám gì nữa hả!
Chu Nghênh Tuyết có phần không cam lòng:
- Ta….
- Được rồi, không cần nói, ta chỉ tin những gì hắn nói cho ta….
Dương Tiểu Cận trực tiếp chặn ngang
Giờ khắc này, Chu Nghênh Tuyết triệt để nhụt chí:
- Kỳ thật trong lòng lão giá cũng có mỗi một mình ngươi thôi.
Lúc ở hàng rào 61, hắn và ta nắm tay nhau, hắn còn phải tìm bao tay đeo vào.
Hơn nữa có nữ minh tinh tên Lý Nhiên thích hắn.
Hắn trực tiếp nói bản thân đã có người thích.
Khi còn ở Lạc thành cũng vậy, buổi tối ngủ nói mớ, hắn sẽ gọi tên ngươi.
Ta không ngờ trên thế gian này vẫn còn có nam nhân thuần khiết như hắn.
Hắn là người đầu tiên mà ta gặp có thể như thế đó.
Chu Nghênh Tuyết thầm nghĩ, nếu không có Dương Tiểu Cận áp ở trên, ít nhất sau này nàng vẫn còn chút cơ hội…
Dương Tiểu Cận nghe Chu Nghênh Tuyết nói xong mới mỉm cười:
- Còn gì nữa không?
- Còn nữa, bình thường hắn rất thích đọc sách.
Có một lần ta thừa dịp hắn ra ngoài nhìn xem hắn đang đọc cái gì.
Kết quả phát hiện trên sách toàn là chữ viết tay tên ngươi, tràn ngập cả một trang sách luôn…
Chu Nghênh Tuyết đáp.
- Còn gì nữa không?
- Còn có, lần thứ hai hắn quay lại Lạc thành tìm ngươi cũng là lần đầu ta thấy hắn thấp thỏm lo âu như thế.
Trước giờ dù gặp chuyện nguy hiểm thế nào thì bộ dáng của hắn vẫn thong dong.
Chỉ duy có lần đó ta thấy biểu tình hốt hoảng của hắn…
Chu Nghênh Tuyết hữu khí vô lực nói.
Dương Tiểu Cận thỏa mãn gật đầu:
- Vậy là được rồi, năng lực của ngươi là gì?
Chu Nghênh Tuyết thầm cảm thấy uể oải, cảm thấy bản thân không nên tới Thánh Sơn mà tới thẳng Tây bắc thì hơn.
Chuẩn bị vài việc thiết yếu cho lão gia còn tốt hơn tới đây bị người ta chèn ép tới rối tinh rối mù.
Sớm biết kết quả thế này, vừa rồi nàng nên chạy trốn mới đúng!
Dương Tiểu Cận nói:
- Hiện tại ta hơi đói, ngươi chuẩn bị chút gì ăn đi.
Tốt nhất là nấu cháo, sáng mai Nhâm Tiểu Túc xuống núi cũng có gì đó bỏ bụng.
Chu Nghênh Tuyết vâng lời:
- Vâng….
Dương Tiểu Cận không thèm để ý nói:
- Để xem trình độ nấu cơm của ngươi thế nào.
Nếu không tệ thì đợi chuyện Thánh Sơn kết thúc, chúng ta cùng nhau tới Tây bắc.
Chu Nghênh Tuyết mặt mày hớn hở:
- À, được được.
Ngài cứ xem thoải mái, tay nghề của ta tốt lắm đó!
Nói xong, Chu Nghênh Tuyết lập tức hận tới tự mắng mình:
- Đồ ngốc, xem ngươi vừa nói cái gì kìa?!
Bất quá Chu Nghênh Tuyết vụng trộm nhìn Dương Tiểu Cận một cái, biểu tình dần trở nên như đưa đám.
Tuổi cô nương này không lớn mà sao khí tràng mạnh thế chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận