Đệ Nhất Danh Sách

Chương 774: Đoàn Tàu Hơi Nước Bị Đuổi Giết


La Lam hờn dỗi đi tới Chu thị.
Tuy tình bạn của hắn và Nhâm Tiểu Túc rất kiên cố, tuy hắn hiểu rõ bình thường Nhâm Tiểu Túc nói chuyện khá khó nghe nhưng tức giận thì vẫn nên tức giận thôi….
Để tới được Chu thị, La Lam quyết định sẽ đi vòng qua địa bàn của Vương thị nên không cách nào đồng hành của Nhâm Tiểu Túc.
Theo lời của La Lam là, hiện tại Vương thị đang dần trở nên điên cuồng. Bình thường có lẽ hắn còn dám nghênh ngang đi bộ ở Vương thị, hai bên đều khách khí với nhau. Nhưng hiện tại thì ai biết đối phương sẽ gây ra chuyện rắc rối gì.
Nhâm Tiểu Túc nhìn bóng lưng La Lam rời đi, Dương Tiểu Cận đứng bên cạnh bỏ hai tay vào túi áo. Vốn đội ngũ rất náo nhiệt thì bây giờ chỉ còn lại hai người họ.
- Nghĩ cái gì vậy?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Ta cảm thấy, từ khi rời khỏi hàng rào 113 tới giờ, ly biệt lúc nào cũng có…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đây là cuộc sống của người trưởng thành a.
Sau khi La Lam rời đi không lâu thì trong rừng truyền tới âm thanh đoàn tàu hơi nước di chuyển.
Âm thanh kia từ xa tới gần, Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận:
- Vương Tòng Dương?
Nói thật, hai người không ngờ có thể đụng phải Vương Tòng Dương tại dây. Không phải đối phương đã rời khỏi Thánh Sơn rồi à. Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa nghe tiếng thì dường như đang tới từ Thánh Sơn, tốc độ còn rất cao.
Hai người tìm một gò đất núp phía sau, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ tới để trả thù ta? Lão tiểu tử này rất cẩn thận. Có lẽ không có lá gan lớn như thế đâu.
Dương Tiểu Cận cạn lời nhìn Nhâm Tiểu Túc, không ngờ trong mắt tên này, tìm hắn trả thù là biểu hiện của việc lớn gan…
Trong lúc đang suy nghĩ, Nhâm Tiểu Túc đã thấy được đoàn tàu mơ hồ tiến tới gần từ xa, xung quanh đoàn tàu là bụi mù, thanh thế trông cực kỳ to lớn.
Không biết vì sao mà đoàn tàu thô kệch trông rất phù hợp với quang cảnh nơi hoang dã.
- Đợi đã…
Dương Tiểu Cận nhìn qua kính:
- Phía sau đoàn tàu hơi nước có người.
Kết quả khi Nhâm Tiểu Túc nhìn qua thì thấy phía sau đoàn tàu có hơn mười chiếc xe việt dã, dường như đang truy sát Vương Tòng Dương!
- Chạy trốn nơi hoang dã? Truy sát nơi hoang dã? Hoành tráng quá nha!
Nhâm Tiểu Túc cảm khái, bộ dáng như xem rất đã mắt.
Hắn từng sớm nghe Lý Nhiên vào đạo diễn Mục thảo luận về phim điện ảnh. Trình độ công nghiệp điện ảnh hiện tại rất khó có thể phục hồi như hồi trước tai biến, cho nên rất nhiều cảnh phim không thể nào quay được.
Vì thế mà Mục Vãn Ca mới muốn làm phim phóng sự về siêu phàm giả. Vì hiện tại cảnh tượng chiến đấu của siêu phàm giả là chân thật nhất. Nếu sao với kỹ xảo trước tai biến thì cành đã ghiền hơn.
Trước kia sẽ có người thật sự hủy diệt cả một hàng rào cho các người xem? Trước kia có ai từng thật sự thấy được cảnh tượng một hồ nước sụp đổ?
- Bây giờ chúng ta có phải nên cân nhắc tới việc giải quyết những chuyện trước mắt này không?
Dương Tiểu Cận nhắc nhở.
- À à…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Chờ ta nhìn thêm chút nữa đi.
Nhâm Tiểu Túc có phần nghi ngờ. Tại nơi hoang dã không thôn không điếm, ai rảnh rỗi mà truy sát Vương Tòng Dương nhỉ.
A, không phải hắn nhàn rỗi không có chuyện gì làm xem người ta bị truy sát. Sau khi Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy biểu tượng Hỏa Chủng trên xe thì nhận ra hẳn là họ truy sát Vương Tòng Dương một đường từ Thánh Sơn tới đây…
- Tội lỗi tội lỗi...
Nhâm Tiểu Túc lẩm bẩm:
- Phía sau đoàn tàu hơi nước có tổng cộng bảy chiếc xe việt dã đuổi theo. Hẳn tất cả đều là người của Hỏa Chủng cả, chúng ta giải quyết chuyện của Hỏa Chủng trước đi. Ta cảm thấy cần ưu tiên chuyện này, thậm chí còn quan trọng hơn việc giải quyết Vương Tòng Dương một chút nữa.
- Được rồi…
Dương Tiểu Cận lấy Hắc thương ra ngắm bắn:
- Bắn nổ bình xanh, ta bốn chiếc, ngươi ba chiếc đầu.
Không cần biết hiện giờ Nhâm Tiểu Túc lợi hại thế nào thì trong phương diện đánh lén, Dương Tiểu Cận vẫn là chủ lực.
Trên đường chạy trốn, Vương Tòng Dương đột nhiên nghe tiếng súng nổ rền vang. Xe việt dã đuổi theo sau hắn phát nổ.
Vương Tòng Dương quay đầu nhìn lại thì vui mừng vô cùng. Hắn thông qua đoàn tàu hơi nước mà phát hiện xe của Hỏa Chủng đuổi theo hắn mãi đang không ngừng bốc cháy.
Mấy ngày nay Vương Tòng Dương sắp mệt chết rồi. Ban đầu hắn còn tưởng rất nhanh là có thể thoát khỏi truy binh phía sau, thế nhưng hắn phát hiện bản thân sai rồi.
Quyết tâm lùng bắt hắn của Hỏa Chủng còn kiên định hơn so với hắn tưởng nữa.
Xe việt dã tuy cần dừng lại để đổ xăng nhưng khả năng của hắn cũng không phải vô hạn. Bằng không sao xe lửa của hắn chỉ có 4 toa chứ không phải 16 toa.
Sau đó Vương Tòng Dương bắt đầu trèo đèo lội xuống, muốn dựa vào địa hình thoát khỏi sự truy bắt của đối phương. Nhưng mỗi lần như thế Hỏa Chủng đều phái một đoàn xe mới tới đuổi theo hắn. Thậm chí còn từng có T5 vây giết hắn.
Vương Tòng Dương buồn bực muốn chết. Bộ hắn cướp vợ hay đào mộ tổ tiên của mấy tên gia hỏa Hỏa Chủng hay sao mà đuổi theo hắn dai thế?!
Cuối cùng, Vương Tòng Dương không còn cách nào khác, thầm nghĩ một đường xuôi nam tới Vương thị. Đội chiến bộ của Hỏa Chủng không tới mức dám giương oai diễu võ trên địa bàn Vương thị chứ. Ngươi nghĩ Vương thị sẽ vui vẻ đồng ý à.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận liền thấy một màn này.
Bấy giờ, Vương Tòng Dương nhìn xe việt dã phía sau không ngừng bốc cháy thì trong lòng cũng bớt khó chịu hơn:
- Không biết hảo hán đến từ nơi nào lại có thể rút đao tương trợ khi gặp chuyện bất bình nữa!
Nói xong, Vương Tòng Dương trực tiếp điều khiển đoàn tàu hơi nước tới nơi tiếng súng vang lên. Lúc sắp tới hắn nheo mắt, cố nhìn xem rốt cục là ai đang giúp hắn.
Thế nhưng, cảm giác bất thương trong lòng Vương Tòng Dương dần nồng đậm hơn, mãi tới khi hắn nhìn thấy bóng dáng của Nhâm Tiểu Túc…
- Cái con mẹ nó!!!
Vương Tòng Dương luống cuống, hắn sợ thật đấy!
Lúc Hỏa Chủng bị tập kích hắn còn tưởng là người của Vương thị. Dù sao nơi này cũng là khu vực lân cận địa bàn Vương thị kia mà. Nói không chừng là biên phòng Vương thị phục kích Hỏa Chủng.
Nhưng khi thấy được Nhâm Tiểu Túc, hắn liền hiểu một khi Hỏa Chủng chết hết thì kế tiếp sẽ là hắn…
Có đôi khi, kẻ địch của kẻ địch không phải bằng hữu mà vẫn là kẻ địch…
Đoàn tàu hơi nước gấp rút quẹo trái, quán tính khiến đoàn tàu xém nữa lật nữa. Nhìn từ xa cứ như đoàn tàu đang trôi nổi trên không vậy.
- Tráng lệ ghê!
Nhâm Tiểu Túc cảm khái.
Nói xong, hắn bóp cò bắn nổ chiếc xe cuối cùng. Thế nhưng không chờ hắn ra tay thì chiếc xe đã nổ, là Dương Tiểu Cận.
Cho nên, vốn Dương Tiểu Cận chỉ đánh 4 chiếc, Nhâm Tiểu Túc ba chiếc thì nay Dương Tiểu Cận lại bắn tận 5 chiếc.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, đúng là sự khác biệt giữa cấp đại sư và hoàn mỹ mà.
Bất quá một khắc đó, một bóng đen nhảy lên từ trong chiếc xe cuối cùng. Quần áo trên người đối phương đã bị lửa thiêu đốt, nhưng bản thân lại chẳng có việc gì.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Vẫn còn T5.
Bạn cần đăng nhập để bình luận