Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1013: Giới Thiệu Công Việc


Hồ tỷ vào trong nhà, Vương Việt Tức thấy sắc mặt nàng không đúng thì kinh ngạc hỏi:
"Ngươi sao vậy, không phải đã mua son môi cho ngươi rồi à?"
"Không phải là chuyện son môi!"
Hồ tỷ nói:
"Không phải chỉ mua vài cây son môi thôi hả, suốt ngày cứ nhắc tới làm gì. Ta tức là vì ta muốn giới thiệu việc làm cho tên tiểu tử nhà bên nhưng hắn không chịu, còn bảo thích rảnh rỗi hơn.”
Vương Việt Tức gắp một đũa rau:
"Ta cũng muốn thanh nhàn, người ta nói không sai a."
"Ngươi không biết đâu..."
Hồ tỷ kể lại chuyện gặp Dương Tiểu Cận bán đào buổi sáng.
Vương Việt Tức kinh ngạc:
"Vậy cũng đâu liên quan gì tới ngươi."
"Ta đây không phải là lo cho Tiểu Cận cô nương thôi à?"
Hồ tỷ thở dài:
"Nàng là một cô nương tốt a."
"Vậy ngươi giới thiệu đối tượng khác cho nàng đi… "
Vương Việt Tức nói một cách chậm rãi:
"Ta thấy hai người bọn họ hẳn vẫn chưa kết hôn đâu."
Nghe xong, Hồ tỷ ngược lại nhướng mày:
"Người chưa nghe câu hủy 10 ngọn miếu cũng đừng hủy một cuộc hôn nhân à. Sao ta có thể ở sau lưng châm ngòi ly gián tình cảm gia đình người khác chứ. Vậy ta thành cái gì, bà mối Vương làm may cho Tây Môn Khánh? Ta không làm được, ta thấy tuy tiểu tử kia không làm chính sự, nhưng cảm tình nhà người ta vẫn còn là rất tốt. Cho nên ta cảm thấy, hay là ngươi giới thiệu việc làm cho hắn đi.”
Sắc mặt Vương Việt Tức đau khổ:
"Sao lại nói tới chuyện này rồi, ngươi thích lo chuyện bao đồng vậy sao không đi bảo vệ hòa bình thế giới luôn đi?”
"Bảo vệ hòa bình thế giới là chuyện của Thiếu soái chúng ta, đâu tới phiên ta… "
Hồ tỷ vui vẻ nói:
"Ngươi đã giúp ta không a, không giúp thì từ tối nay ngươi bắt đầu ra sô pha ngủ đi. Lúc nào cũng nói như mình lợi hại lắm, tới lúc cần thì không làm được gì!”
Vương Việt Tức dở khóc dở cười:
"Được được được, để ta hỏi bên phục vụ đại sảnh xem còn chỗ trống không, kiến cho hắn một công việc ổn định.”
"Vậy mới được chứ… "
Hồ tỷ vui mừng nhướng mày:
"Ta biết ngươi được việc mà. Tối nay ta tìm Tiểu Cận nói chuyện một chút, kêu nàng ấy khuyên nhủ Tiểu Mễ. Tuy tiểu tử kia hết ăn lại nằm nhưng ta cảm thấy hắn cũng không phải người xấu."
"Ngươi cũng biết?"
Vương Việt Tức tức giận nói.
"Người mỗi ngày đều đọc sách sao có thể xấu được? Buổi sáng Tiểu Cận nói kỳ thật hắn rất lợi hại, có lẽ cũng không sai…. "
Hồ tỷ nói.
"Được… "
Vương Việt Tức không muốn nói gì thêm.
Bấy giờ, Hồ tỷ đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
"Đúng rồi, lúc trước không phải trong hàng rào nói Thiếu soái sắp trở về tới Tây Bắc rồi à. Sao không thấy động tĩnh gì hết vậy?"
"Ngươi quan tâm Thiếu soái làm gì, nhân gia quen biết ngươi sao? Ta đã bảo ngươi đừng lo chuyện bao đồng nữa mà!”
Vương Việt Tức nói.
"Ta chỉ tò mò Thiếu soái là nhân vật thế nào thôi mà?"
Thần thái Hồ tỷ bỗng trở nên hoạt bát hơn nhiều:
"Ngươi đọc quyển sách nhỏ kia chưa, trong đó nói Thiếu soái Tây Bắc của chúng ta là nam nhân thế gian ít có được. Mỗi ngày ta nhìn ngươi mãi chán muốn chết, nhất định phải nhìn thấy Thiếu soái một lần mới được.”
Vương Việt Tức đang ăn cơm thiếu chút bị nghẹn:
"Nhìn đi, ngươi nhìn đi. Ngươi nhìn người ta, người ta có nhìn tới ngươi chắc!”
...
"Vừa rồi Hồ tỷ bảo muốn giới thiệu việc làm cho ta…”
Nhâm Tiểu Túc kẹp lên một khối thịt sườn rồi nói:
"Hồ tỷ này làm người không tệ nha. Chỉ là có chút nhiệt tình thôi. Hẳn là thấy ngươi bán hàng nên đau lòng ngươi đó.”
" Thiếu soái Tây Bắc bỗng trở thành người đầu gấu qua đường trong mắt đại tỷ, nghĩ tới cũng thấy khá thú vị nha… "
Dương Tiểu Cận cười nói.
"Ta thấy ngươi đừng đi bán nữa, bằng không Hồ tỷ này sẽ không chịu bỏ cuộc đâu…”
"Vậy không được, ta cảm thấy bán hàng rất thú vị. Trước kia ta chưa từng đi kiếm tiền, không ngờ buôn bán lại vui như thế… "
Dương Tiểu Cận nói.
Thời điểm nàng còn ở Dương thị chưa bao giờ lo lắng chuyện tiền bạc. Về sau gia nhập Tên Côn Đồ cũng vậy. Dương An Kinh kinh doanh ở thế giới ngầm nhiều năm, đã sớm gây dựng được sản nghiệp cùng hệ thống sát thủ, cho nên từ trước đến nay tài chính của Tên Côn Đồ chưa bao giờ thiếu.
Chỉ mỗi tiền sinh hoạt mỗi tháng ở Lạc thành của Dương Tiểu Cận đã là mấy vạn rồi.
Hiện tại nàng được tự kiếm tiền, số tiền bán đào vẫn còn trong túi quần của nàng. Điều này khiến Dương Tiểu Cận cảm thấy rất thú vị…
Nói thật Nhâm Tiểu Túc thật sự không hiểu điều này. Hiện giờ lấy năng lực của Dương Tiểu Cận, nàng căn bản không cần quan tâm chút tiền ấy, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại cảm thấy rất thích thú.
Dương Tiểu Cận nói:
"Bất quá đào không đủ bán a, chỉ có hai cây à."
Giọng nói của Dương Tiểu Cận mang theo chút tiếc hận.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Vậy bán khoai tây đi. Ta sẽ trồng khoai tây xạ thủ trong sân sau. Mỗi ngày ngươi có thể lấy đem đi bán. Cơ mà phải dựng lều che lại tránh để người khác nhìn thấy khoai tây Xạ Thủ là được. Bất quá trước khi bán ngươi phải làm theo trình tự, giả bộ ra ngoài mua hạt giống, như vậy mới có thể giải thích được khởi nguồn của khoai tây…”
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy như vậy khá là phiền, mỗi ngày phải giả bộ ra ngoài nhập hàng. Hẳn Dương Tiểu Cận sẽ không thích chuyện phiền phức như vậy đâu.
Kết quả hai mắt Dương Tiểu Cận trực tiếp sáng lên:
"Cứ làm thế đi."
Vài ngày sau, Dương Tiểu Cận hào hứng bừng bừng bày quầy hàng. Sau đó Nhâm Tiểu Túc ngồi bên cạnh đọc sách.
Bán được tiền, Dương Tiểu Cận đi mua thịt nấu đồ ăn cho Nhâm Tiểu Túc.
Dần dần, chủ quầy thịt trong chợ đều biết có một đôi vợ chồng trẻ, vợ thì cần cù chăm chỉ, chồng thì hết ăn lại nằm...
Mọi người thầm bàn tán, đáng tiếc cho cô nương tốt lại gả cho một tên mọt sách.
Theo bọn họ, mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc chỉ biết trông coi quầy hàng rồi đọc sách, chưa bao giờ ra tiếp khách, khách hỏi giá tiền chỉ mỗi Dương Tiểu Cận trả lời thôi.
Trong mắt họ, Nhâm Tiểu Túc không chịu làm gì cả, chắc chắn là đọc sách tới váng đầu rồi.
Nhưng hai người Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận lại cực kỳ bình tĩnh, căn bản không để ý tới những ánh mắt chất vấn đó.
Cuối cùng vẫn là Hồ tỷ nhịn không được, ban đêm nàng ăn cơm tối xong thì tới tìm Dương Tiểu Cận, nói thẳng:
"Tiểu Cận này, ta cảm thấy các ngươi tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt. Cho nên ta đã kêu chồng mình tìm việc làm cho Lữ Tiểu Mễ rồi."
Dương Tiểu Cận hiếu kỳ:
"Việc gì?"
"Nhân viên tiếp tân tạm thời ở đại sảnh trung tâm hành chính đó….”
Hồ tỷ nói:
"Tuy nói là tạm thời nhưng rất nhiều người cầu cũng không được, ngươi khuyên nhủ Tiểu Mễ đi, ngàn vạn lần đừng chỉ biết ở nhà. Đàn ông phải biết được trách nhiệm của mình, sao có thể để một mình vợ gánh vác chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận