Đệ Nhất Danh Sách

Chương 702: Thỏa Mãn Tâm Nguyện Đồng Đội


Âm thanh kêu gọi của Trình Vũ không ngừng truyền đi trong màn sương trắng.
Mọi người như ngừng thở theo dõi, họ cũng muốn biết liệu mặt nạ trắng có muốn đồng hành cùng họ không.
Có siêu phàm giả mạnh như thế trong đội ngũ, sự an toàn của mọi người sẽ tăng cao một ít.
Không ai hoài nghi thực lực của mặt nạ bạc cả.
Chung quy trong trận chiến vừa rồi, mọi người chỉ chăm chăm tự bảo vệ mình mà đối phương thì một mình đi tới ổ nhện cứu hơn 10 đồng đội….
Còn Nhâm Tiểu Túc, hắn làm sao chịu để lão Hứa bảo vệ đám người này? Hiện tại tác dụng tốt nhất của lão Hứa là trinh sát.
Một trinh sát độc hành không thể giết chết ở nơi hoang dã sẽ giúp Nhâm Tiểu Túc tiêu diệt được rất nhiều nguy hiểm.
Thời gian dần trôi qua, mắt thấy mặt nạ bạc mãi cũng không hiện thân, Trình Vũ cảm thấy thất vọng:
- Tuy ta không biết hắn đang bảo vệ ai nhưng nếu đã cùng một đội ngũ thì hi vọng về sau chúng ta sẽ chiếu cố lẫn nhau.
Trình Vũ nhỏ giọng nói thầm với trợ thủ bên cạnh:
- Vừa rồi, mặt nạ bạc vừa xuất hiện thì thiếu niên kia lập tức rời đi nhảy dây.
Có phải người mặt nạ bạc bảo hộ là hắn không?
- Không thể nào…
Trình Vũ lắc đầu:
- Loại người này có gì để cao thủ như mặt nạ bạc bảo hộ chứ? Bất quá cũng không nên coi thường thiếu niên này, ta cảm thấy quan hệ của hắn và La Lam rất gần, vừa rồi khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của La mập là đứng sau hắn.
- Vậy chúng ta có cần bảo hắn khuyên mặt nạ bạc không?
Trợ thủ hỏi.
- Thôi khỏi đi…
Trình Vũ thở dài:
- Đó không phải loại người chúng ta có thể ép buộc.
Trình Vũ có thể bỏ qua không có nghĩa mọi người cũng vậy.
Một người trung niên nói với đội ngũ:
- Ta biết mặt nạ bạc nhất định đi theo ai đó.
Không bằng thế này đi, ta ra 5.000.000, ngươi kêu hắn gia nhập đội ngũ, không cần bảo vệ ai hết, chỉ cần đi cùng là được.
Yêu cầu này rất kỳ quái, Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, yêu cầu này trừ bỏ 5.000.000 đồng ra để yêu cầu mặt nạ bạc hiện thân thì chẳng còn điều kiện gì khác.
Tiền này khác nào cho không? Chẳng lẽ nam tử trung niên này còn có mục đích gì khác?
Vương Uẩn đứng một bên cười nói:
- Lão ca ra tay không hào phóng chút nào.
Cao thủ chân chính ai sẽ để ý 5 triệu đồng này? Nếu đối phương chịu hiện thân vì 5 triệu đồng, ta nguyện ý trồng chuối cả ngày.
Đột nhiên, âm thanh cung điện vang lên trong đầu Nhâm Tiểu Túc.
Nét mặt hắn trở nên cực kỳ cổ quái.
“Nhiệm vụ thỏa mãn tâm nguyện đồng đội.”

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, cung điện không nói thỏa mãn tâm nguyện của ai.
Là người trung niên muốn lão Hứa gia nhập đội ngũ hay Vương Uẩn muốn trồng cây?
Bất quá, dường như nhiệm vụ này rất dễ hoàn thành.
Trong làn sương mù, mọi người dần nghe được tiếng bước chân.
Họ quay đầu nhìn vị trí phát ra tiếng kia, chỉ thấy một bóng người đang chậm rãi tiến tới gần.
Vương Uẩn:
- ???
Chỉ thấy lão Hứa đi tới trước mặt người trung niên, vươn tay ra.
Người trung niên cũng không thất hứa, thật sự lấy một cái hộp nhỏ đưa cho đối phương:
- Bên trong là thẻ ngân hàng nặc danh của Vương gia, số dư vừa vặn 5 triệu.
Lão Hứa gật đầu rồi bình tĩnh nhìn Vương Uẩn.
Lúc ấy cả người Vương Uẩn không tốt.
Hắn cảm thấy đối phương xuất hiện như để hắn trồng cây chuối vậy?!
Trên thực tế, sau khi người trung niên bỏ tiền ra thì cung điện cũng tuyên bố nhiệm vụ đã hoàn thành.
Nhâm Tiểu Túc cũng không cần bắt Vương Uẩn trồng cây chuối, thế nhưng rõ ràng tên này đã hứa rồi mà?
Mọi người nhìn chằm chằm Vương Uẩn, hắn cắn răng, cười lạnh:
- Được rồi, rõ ràng là cố tình nhắm vào ta mà!
Nói xong, hắn thật sự chống tay trồng cây chuối.
Không phải nói chứ Vương Uẩn giữ cân bằng rất tốt, trồng cây chuối vô cùng trôi chảy…
Lúc này, Trình Vũ kinh nghi bất định nhìn lão Hứa một chút rồi nhìn Nhâm Tiểu Túc cách đó không xa một chút.
Chung quy phong cách của mặt nạ bạc không biết vì sao lại khiến hắn cảm thấy có phần quen thuộc.
Có lúc, Trình Vũ không khỏi sợ hãi, hắn sợ đối phương đột nhiên bắt đầu hát nhạc thiếu nhi giống Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá lão Hứa nhập đội khiến mọi người an tâm hơn, cứ như vừa nhận được một trợ lực lớn.
Chủ yếu gần đây thanh danh lão Hứa rất thịnh, không phải ai cũng có thể đấu thắng cao thủ T5 đâu.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng đánh giá Vương Uẩn, hắn phát hiện biểu tình Vương Uẩn cực kỳ dữ tượng, bộ dáng cứ như đã khắc sâu thù hận.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không để ý, lão Hứa bắt Vương Uẩn trồng cây chuối thì liên quan gì tới hắn.
Bấy giờ, quan hệ đồng đội trong đoàn người đã dần sáng tỏ.
La Lam và Nhâm Tiểu Túc là một nhóm, trong đội ngũ Vương Uẩn còn 4 trợ thủ, thậm chí khả năng cao còn là siêu phàm giả.
Còn lại hẳn gồm 6 nhóm người khác, nhân số tối đa trong nhóm người là 9, ít nhất là 3.
Bình thường không tới lúc gặp nguy hiểm, những người này sẽ không ra mặt.
Nhưng vừa rồi, họ đều phối hợp chiến đấu theo bản năng, đây là phản ứng cơ bản khi đối mặt với nguy hiểm của con người.
Người bị nhện bắt đã được giải cứu, tuy đang bị liệt nhưng vẫn có người tiến lên chiếu cố.
Ở nơi này, ai sẽ nguyện ý giúp đỡ ngươi? Tất nhiên chỉ có thể là đồng đội mà thôi.
Vương Uẩn đang trồng chuối thừa dịp mọi người chăm sóc thương binh yên lặng ẩn mình trong màn sương trắng.
Dù sao hiện tại sương mù vẫn rất dày, dù trong đội ngũ ít đi vài người cũng chẳng ai phát hiện.
Sau khi rời khỏi đám người, Vương Uẩn lộn mèo vững vàng đứng lên mặt đất:
- Khiến Vương Uẩn ta chịu nhục nhã sẽ phải nhận quả báo!
Hắn yên lặng nhìn con đường cũ, sau đó dùng vụn bánh quy khắc lên hai cái ký hiệu.
Một là gạch ngang, hai là vòng tròn có tâm.
Ký hiệu thứ nhất ý chỉ nguy cơ đã tạm thời giải trừ, thứ hai nghĩa là hắn cần tiếp tế.
Phải biết, dọc đường rắn vụn bánh khiến lương khô của hắn sắp hết rồi.
Lương khô của hắn chỉ còn đủ để chống đỡ thêm một ngày nữa thôi.
Đây là chỗ tốt của việc được binh sĩ hỗ trợ phía sau.
Hắn không cần sợ hết lương thực như những người khác.
Kết quả tối ngày hôm đó, Vương Uẩn ngồi cạnh đống lửa trơ mắt nhìn mọi người ăn cơm, còn bản thân thì chẳng có gì bỏ bụng…
Nhâm Tiểu Túc còn hỏi hắn vì sao không ăn, Vương Uẩn cười nói hắn không đói.
Hắn cũng đâu thể nói bản thân đã dùng lương khô để lại ký hiệu chứ.
Cả ngày hôm đó đám Nhâm Tiểu Túc vẫn nghỉ ngơi tại chỗ, chờ độc tố trong người đồng đội được giải trừ, có thể cử động.
Trong khoảng thời gian đó, Vương Uẩn không chỉ một lần tự mình tiến vào màn sương trắng, cầm một cái lá nhỏ thổi ra âm thanh côn trùng vỗ cánh nhưng hắn vẫn chẳng thấy dấu hiệu gì từ đoàn đội của mình…
Vương Uẩn cảm thấy hình như chỗ nào đó có vấn đề rồi.
Thế nhưng đến cùng hắn không phát hiện vấn đề ở đâu.
Chẳng lẽ đám huynh đệ cảm thấy nguy hiểm quá nên rút lui?
Sẽ không, những năm nay họ vào nam ra bắc, đám huynh đệ này vẫn rất đáng tin.
Bằng không hắn cũng không đám đánh cược cả tính mạng và của cải của mình cho họ.
Nhất định là có chuyện gì đó khiến tốc độ đám huynh đệ chậm trễ, nói không chừng ngày mai sẽ tới thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận